Cùng Quân Hoan Hảo

Chương 1




Thành Lạc Dương tháng sáu nóng nực khó chịu, từng luồng khí nóng dày đặc đập vào mặt, cảm giác như vô số người tụ tập trong nhà tắm tỏa ra nhiệt lượng, những cửa tiệm trong thành xếp chật kín hai bên đường. Trên khu phố nhộn nhịp nhốn nháo, dưới ánh mặt trời chói chang, người bán hàng rong vẫn nhiệt tình rao hàng.

Đường Chấn Đông đi trên đường, nhìn qua hắn trên dưới hai mươi tuổi, đôi mắt đen xinh đẹp sâu hun hút, thân thể vừa rắn chắc vừa mềm dẻo như người có luyện võ, chỉ là cả người hắn đều là vết thương, nửa bên mặt còn có một vết sẹo xấu xí, người vừa chật vật vừa khó nhìn, hơn nữa rất lâu hắn chưa tắm rửa, quần áo bẩn thỉu, rất nhiều người qua đường tránh hắn. Hắn biết thân biết phận mà cúi đầu, vì không muốn đụng đến người khác mà đi vào nơi ít người qua lại.

Cuối cùng hắn đứng trước một quầy hàng bán bánh bao, nhìn bánh bao nóng hổi, Đường Chấn Đông kìm không được mà nuốt nước bọt, ba ngày chưa có cái gì vào bụng, đói đến hoa mắt chóng mặt, cả người vô lực, rất muốn ăn cái gì đó cho đỡ đói.

“Này! Muốn mua bánh bao sao?” Người bán hàng rong nhìn Đường Chấn Đông một lúc, thấy cả người hắn bẩn thỉu lộn xộn, còn xấu như vậy, thái độ càng ác liệt.

“…” Đường Chấn Đông giật mình, hắn muốn ăn bánh bao, nhưng không có nhiều bạc. Biết rằng đứng lại sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của người khác, nhưng chân như mọc rễ không thể động đậy. Hắn đói bụng đã lâu, nếu không ăn gì sẽ không chống đỡ nổi.

“Không mua thì đi chỗ khác, đừng cản trở ta buôn bán!”

“Ta muốn mua.” Đường Chấn Đông móc ra một đồng tiền đưa cho người bán hàng.

“Một văn tiền thì mua cái rắm!” Người bán hàng tức giận ném đồng tiền lại cho hắn.

Sắc mặt Đường Chấn Đông tái nhợt, trong lồng ngực có cảm giác không thể miêu tả bằng lời, hắn nói, “Vậy ta mua một nửa cũng được.”

“Đi đi! Cho ngươi một nửa thì nửa còn lại ta bán cho ai!” Người bán hàng không hề lay chuyển, nhíu mày, thấy Đường Chấn Đông vẫn bất động, đột nhiên nổi giận đẩy hắn ra, “Cút ngay!”

Bất ngờ bị đẩy, Đường Chấn Đông loạng choạng lui về phía sau mấy bước, không chú ý phía sau có người, đụng thẳng vào người nọ. Đường Chấn Đông cứng người, quay đầu lại thấy nam nhân phía sau, hắn ngạc nhiên nhìn hắn, trong phút chốc sửng sốt, trên đời lại có nam nhân được tạo hóa ưu ái như thế.

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, khí chất nho nhã, thoạt nhìn giống như quý công tử trong một danh môn vọng tộc. Mái tóc đen mượt được cẩn thận quấn lại thành búi, dây cột tóc xanh ngọc buông trong làn tóc. Chiếc áo choàng màu xanh ngọc bao lấy thân thể cao lớn, đai lưng ngọc bích quấn quanh eo, phía trên móc một miếng ngọc bội đồng sắc. Hắn lạnh lùng đứng ở đó, đôi đồng tử đẹp đến chấn động lòng người nhưng lạnh lẽo đóng băng tựa lưỡi dao, chỉ liếc qua cũng khiến người ta lạnh người.

Chú ý thấy trên vạt áo trên ngực hắn có một vệt màu đen, hình như là bị dính vết bẩn trên người mình, sắc mặt Đường Chấn Đông đột ngột trắng bệch, người trước mắt sẽ không đánh hắn chứ. Bây giờ cứ hễ là công tử nhà giàu thì rất nóng nảy, xúc phạm họ thì chỉ khổ cho mình, mà hắn không muốn có thêm phiền phức gì nữa.

Để ý ánh mắt hoảng loạn của hắn, Thượng Quan Cẩm bật quạt ra che đi khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của hắn, chỉ để lộ đôi mắt tuyệt đẹp không có độ ấm, lạnh buốt nói, “Đi đứng cẩn thận một chút!”

Đường Chấn Đông vội vàng nhận lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi.”

Thượng Quan Cẩm không để ý đến hắn, lại càng không thèm liếc mắt nhìn hắn, không muốn nói nhiều với người không quen biết, huống hồ thanh niên trước mắt có khuôn mặt xấu xí, cả người dơ bẩn, thoạt nhìn giống như tên ăn mày, càng không bàn đến vẻ mặt đói khát đứng ở đó. Vì không muốn bị tên ăn mày quấn lấy, Thượng Quan Cẩm đưa mấy đồng tiền cho người bán hàng, ý bảo đưa năm cái bánh bao cho Đường Chấn Đông.

“Cầm lấy!” Người bánh hàng nhét bánh bao cho Đường Chấn Đông.

“…” Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cẩm như chưa từng gặp được người nào tốt đến thế. Chờ hắn lấy lại tinh thần thì Thượng Quan Cẩm đã đi xa, hắn không suy nghĩ liền đuổi theo. Tuy nhiên bước chân Thượng Quan Cẩm rất dài, bóng lưng cũng rất lạnh, giống như một miếng băng mỏng trên mặt hồ, đi vài bước mới đuổi kịp hắn, dần dần phải chạy mới có thể đuổi theo.

Chạy thật lâu. Chạy đến thủ phủ Tĩnh An trong thành. Chạy đến khi Đường Chấn Đông không thở nổi, Thượng Quan Cẩm đột ngột dừng chân, lạnh lùng nhìn hắn, âm thanh trầm thấp mang theo sự sắc bén, “Ngươi theo ta làm gì?” Sáng sớm đi bàn chuyện làm ăn buôn bán lại gặp phải hắn, một đường theo hắn về phủ khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

Vẻ mặt Đường Chấn Đông cảm kích, “Chuyện vừa rồi cảm ơn ngươi.” Hắn thật sự rất đói bụng, người trên đường đi qua đi lại nhưng không ai nguyện ý giúp hắn, nên khi Thượng Quan Cẩm ra tay giúp đỡ khiến hắn rất cảm động, mặc dù đối với Thượng Quan Cẩm thì chẳng có gì, nhưng đối với người đói bụng ba ngày như mình mà nói, chút giúp đỡ này lại có thể giúp hắn sống sót.

“…” Thượng Quan Cẩm kinh ngạc, không ngờ thanh niên liều mình đuổi theo hắn chỉ vì muốn cảm tạ, hơi gật đầu, tỏ ý tiếp thu, sau đó đi vào trong phủ.

Đường Chấn Đông cắn một miếng bánh bao, định bụng ăn no rồi sẽ đi tìm việc. Trong lúc vô tình nhìn thấy trên cửa phủ Tĩnh An có dán bố cáo, muốn thuê người làm tạp vụ, mắt hắn đột ngột sáng ngời, vội vàng theo sau.

Thượng Quan Cẩm lập tức không vui, “Ngươi lại theo ta làm gì?”

“Ta muốn tới đây làm việc.” Đường Chấn Đông chỉ vào bố cáo trên tường, nếu có thể làm việc ở đây thì sẽ có cơm ăn, bây giờ hắn rất cần tìm việc làm.

Thượng Quan Cẩm lặng yên đi vào phủ Tĩnh An, thủ vệ thấy hắn lập tức kính cẩn cúi đầu. Một quản gia dáng dấp đẹp đẽ thấy Thượng Quan Cẩm trở về, vội vàng ra đón tiếp, “Thiếu gia, ngài đã về, hàng tồn đã kiểm kê xong rồi ạ?”

Thượng Quan Cẩm vừa đi vừa đưa sổ ghi chép trong tay cho hắn, quản gia kính cẩn tiếp nhận, đi theo sau Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm tuấn mỹ như tiên hạ phàm, nha hoàn thấy hắn mặt đỏ tim run, chỉ thiếu điều hét toáng lên. Lý quản gia đuổi kịp Thượng Quan Cẩm nhỏ giọng báo lại chuyện trong phủ, “Thiếu gia, thương nhân Đông Châu đang đợi trước đại sảnh, là vì lô đồ sứ trắng, ngài có muốn gặp không?”

“Bây giờ ta qua liền.” Thượng Quan Cẩm lên tiếng, quay đầu lại nói với Lý quản gia, “Bên ngoài có người muốn vào phủ làm tạp dịch, ngươi đi xem đi, nếu không phù hợp thì cho hắn một khoản tiền.”

Lý quản gia vội vàng vâng dạ, sau khi nhìn Thượng Quan Cẩm đi xa, cũng phủi bụi trên người, uống một chén trà nóng, lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi Tĩnh An phủ.

Phủ Tĩnh An là nhà đại phú trong thành Lạc Dương, chủ yếu buôn bán lá trà, đồ sứ và dược liệu. Giàu có một phương, vài năm nay việc làm ăn mở rộng đến kinh thành, liên minh với các trang ấp cùng giành lợi tức, quyền thế và tài lực to lớn.

Khi buôn bán mở rộng, dẫn đến nhu cầu thêm người tăng lên, chủ nhà Thượng Quan Cẩm thông báo cho toàn thành Lạc Dương muốn thuê người, chưa đến ba ngày đã đầy người, có thể thấy được làm việc chỗ này rất tốt. Hiện tại, tạp vụ lao động chân tay nặng nhọc còn thiếu hai người.

Lý quản gia khí thế đi ra cửa chính, cao ngạo nhìn trái phải, vừa thấy Đường Chấn Đông đứng ở đó, sắc mặt tối sầm, “Tên ăn mày thối! Không có việc gì làm đừng đứng đó! Nơi này không phải nơi ăn xin!” Quay đầu lại gọi thị vệ canh cửa đuổi đi.

Thị vệ bởi vì thấy Đường Chấn Đông theo thiếu gia nhà mình trở về nên không hé răng, mà Đường Chấn Đông thấy Lý quản gia, đoán được hắn là quản gia của phủ Tĩnh An, có lẽ là thị vệ bẩm báo hắn đứng đây chờ, chỉ quản gia ra gặp hắn, cho nên vội vàng chứng tỏ tư cách, “Ta xem bố cáo, muốn làm việc trong phủ.”

“Ngươi nhìn như vậy còn dám đến!” Lý quản gia không khách khí quở trách, thanh niên này thật xấu, hình dạng vết sẹo bên má trái giống như con rết, khuôn mặt xấu như vậy mà ở trong phủ, sao có thể duy trì bình tĩnh.

Ánh mắt Đường Chấn Đông kiên nghị, hắn đã quen với thái độ này, hỏi, “Nhìn như thế thì không có năng lực làm việc kiếm sống sao?”

“…” Lý quản gia nghẹn lời.

Đường Chấn Đông tích cực đề cử mình, “Ngươi đừng thấy ta bây giờ chật vật, sức lực ta rất lớn, thân thủ cũng không tệ, lúc trước cũng đã từng làm qua công việc tương tự.” Nếu yên lặng không nói, công việc này chắc chắn sẽ không được nhận. Khuôn mặt hắn xấu xí, đã bất lợi hơn người khác, bản thân hắn không phải là người Lạc Dương cũng là bất lợi, nếu không nói nhiều một chút, chắc sẽ không có cơ hội làm việc.

Lý quản gia có ấn tượng xấu với Đường Chấn Đông, vừa thấy hắn đã không ưa, còn mãnh liệt bài xích hắn, cảm thấy hắn xấu đến khó coi, cho nên mặc kệ Đường Chấn Đông nói thế nào cũng phải đuổi hắn đi, thái độ đối với Đường Chấn Đông rất qua quýt, “Tình huống của ngươi ta đã biết, trở về đi, hai ngày sau sẽ báo cho ngươi.”

“Ta chờ ở chỗ này được không?” Đường Chấn Đông chân thành nhìn Lý quản gia.

“Có thể sẽ phải chờ lâu, ta muốn bàn bạc với quản lý hậu viện.” Thái độ của Lý quản gia lạnh lùng, người bình thường nghe được giọng điệu này sẽ bỏ đi, bởi vì không biết phải chờ bao lâu.

“Không vấn đề gì, ta có thể chờ!” Đường Chấn Đông không lùi bước mà nói, hắn không có nơi ở, cũng không biết đi về đâu. Hiện tại hắn chỉ mong tìm được việc, tìm được lập tức làm.

“Được rồi, vậy ngươi cứ chờ!” Dứt lời, Lý quản gia rời đi.

Đường Chấn Đông kiên trì canh ở cửa phủ Tĩnh An. Hắn biết hắn có thể làm được việc này, hơn nữa phủ Tĩnh An đãi ngộ tốt, cung cấp chỗ ăn ở, như vậy chỉ cần kiên trì chờ, mặc kệ tốt xấu, chờ có kết quả sẽ rời đi.

Lý quản gia không ngờ Đường Chấn Đông có thể kiên trì chờ như vậy, đến tối muộn còn không rời đi, có vẻ rất cố chấp, lại nghĩ đến thiếu gia nói nếu không thích hợp thì cho hắn ít bạc, chắc hẳn thấy hắn là tên ăn mày nên thương cảm, cho nên lại đi ra ngoài phủ Tĩnh An.

Đường Chấn Đông thấy hắn thì vội tiến lên. Lý quản gia bễ nghễ khinh thường quan sát hắn, khi hắn chuẩn bị mở miệng liền đem bạc đập vào tay hắn, “Cho ngươi! Ngươi canh ở đây không phải vì bạc sao, cầm tiền rồi đi đi, đừng ở chỗ này mà xấu mặt.”

Ánh mắt Đường Chấn Đông ảm đạm, “Ta không cần bạc!”

Lý quản gia ghét bỏ nói, “Nói lại lần nữa? Ta không nghe rõ.” Người xấu xí không biết trời cao đất dày, có biết mình đang nói gì không! Nếu không phải tâm địa thiếu gia tốt thì một văn tiền hắn cũng không lấy được!

“Ta không cần bạc!” Đường Chấn Đông lặp lại, “Ta muốn ở lại làm việc trong phủ.”

“Như vậy ta nói cho ngươi, ngươi không thích hợp ở đây, tốt nhất là cút xa đi!” Lý quản gia không nhịn được mà nói thẳng, ở trong lòng hắn loại người xấu xí lại dơ bẩn này nằm ở tầng lớp thấp nhất, phủ Tĩnh An ngăn nắp đẹp đẽ không phù hợp với hắn.

Đường Chấn Đông nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt không hề chùn bước, “Đã như vậy, trả bạc cho ngươi, ta không cần bố thí!”

“Bố thí? Thiếu gia nhìn ngươi đáng thương nên mới cho ngươi.” Lý quản gia bốc lửa trừng mắt nhìn hắn, chưa gặp qua người nào không biết tốt xấu như thế, cho nên muốn cho người đánh hắn, thu lại bạc, trở về báo cáo kết quả.

Một giọng nói lạnh buốt quát mắng Lý quản gia, “Dừng tay!”

Cơ thể Lý quản gia hơi cứng lại, quay đầu thấy Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt khinh miệt hoàn toàn biến mất, trở thành nịnh nọt, “Thiếu gia, ta chỉ là, chỉ là…” Chỉ là muốn đánh đuổi tên xấu xí kia đi thôi!

Thượng Quan Cẩm không để ý đến Lý quản gia, mà nhìn Đường Chấn Đông, hỏi, “Ngươi muốn ở lại đây sao?”

Đường Chấn Đông giật mình, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, ánh mặt trời ấm áp như bị phản quang trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, khí tức vẫn lạnh lẽo như vậy, như không hiểu sao cảm giác hắn không phải là người vô tình, cho nên kiên định nói với hắn, “Ta muốn ở lại đây, cho dù vất vả thế nào, ta cũng sẽ chăm chỉ làm việc.”

“Theo ta vào.” Thượng Quan Cẩm nói xong liền đi vào phủ, hắn vốn định ra ngoài có việc, không ngờ Đường Chấn Đông còn chờ ở đây, cho hắn bạc cũng không cần, rất có khí phách, hiển nhiên không phải là dạng ăn mày lừa bịp kiếm tiền, chỉ muốn tìm việc làm, như vậy, để hắn vào phủ cũng không sao.

Đường Chấn Đông vội vã đuổi theo, trong con ngươi màu đen có một lớp nước ướt át, cuối cùng hắn cũng có một nơi an thân.

Lý quản gia theo đuổi trợn mắt nhìn, hối hận sao lúc trước không sớm đánh đuổi hắn. Khi thấy khuôn mặt xấu xí của Đường Chấn Đông, càng thêm phần chán ghét, nhỏ giọng nói với Đường Chấn Đông, “Đó là thiếu gia Thượng Quan Cẩm của phủ Tĩnh An, chủ quản toàn bộ việc ở đây, sau này thấy hắn thái độ phải kính cẩn, biết không?”

Đường Chấn Đông giật mình nhìn thanh niên đi phía trước, hắn chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi, mà lại là chủ nhân của phủ Tĩnh An, trong lòng không khỏi kính nể.

Lúc này, Lý quản gia thêm vào, “Đừng tưởng vào được rồi thì không sao, ngươi chỉ có một tháng thử việc, trong vòng một tháng nếu ta phát hiện ngươi lười biếng, gây sự, thì tự mình thu dọn quần áo mà cút!” Hắn là quản gia trong phủ, có quyền quyết định việc đi hay ở của Đường Chấn Đông.

Đường Chấn Đông đột ngột khẩn trương lo lắng, thậm chí không còn tâm trạng để ngắm phủ Tĩnh An tráng lệ.

Đến thư phòng của Thượng Quan Cẩm, vốn không lên tiếng, đột nhiên Thượng Quan Cẩm quay người, nhìn hắn, nhìn khuôn mặt không sạch sẽ và quần áo bẩn thỉu của hắn, vẻ mặt nhàn nhạt nói, “Ngươi đi tắm rửa đi rồi đến tìm ta.”

“A… Được…” Đường Chấn Đông hiểu ý hắn, biết được bản thân vừa bẩn vừa thối, hiện tại muốn bước vào nhà đối phương, phải sạch sẽ mới được đi vào.

Thế là hắn theo Lý quản gia đến phòng tắm. Tẩy rửa gần bốn canh giờ, đổi nước trong thùng gỗ hai lần, mới sạch sẽ bước ra. Khi ra khỏi phòng tắm thì trời đã tối đen như mực, đèn lồng thắp sáng hành lang, con đường trước mắt cũng được chiếu sáng. Đường Chấn Đông dựa theo hướng Lý quản gia chỉ, đi đến cửa phòng Thượng Quan Cẩm, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến một giọng nói trầm trầm, “Vào đi.” Âm thanh tràn ngập từ tính, rất êm tai.

Đường Chấn Đông giật mình, vội vàng đẩy cửa vào. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, rộng lớn hoa lệ. Một bộ bàn gỗ lim cổ điển rất lớn, Thượng Quan Cẩm buông quyển sách trong tay, mặt không chút thay đổi nhìn Đường Chấn Đông.

Quả nhiên tắm rửa xong nhìn cũng thoải mái hơn, thân hình hắn cao lớn mà rắc chắc, cơ thể nam tính có tố chất của người luyện võ đầy tháo vát, ngũ quan đoan chính, mặt mày phân minh, chỉ là trên má trái có một vết sẹo hình con rết, nhìn kỹ hẳn là do bị thương mà thành, cũng không phải trời sinh xấu xí. Tuy nhiên hắn làm tạp dịch, chỉ cần ở trong phủ làm việc là được.

Thượng Quan Cẩm quan sát một lúc, thản nhiên hỏi Đường Chấn Đông, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi lăm.” Đường Chấn Đông cúi đầu đáp.

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh an ổn, hỏi, “Lấy thê chưa?” Nếu đã đến, sau này có thể lưu lại thì phải biết sơ lược tình huống của hắn.

Đường Chấn Đông lắc đầu.

“Có huynh muội không?”

Đường Chấn Đông lại lắc đầu.

“Phụ mẫu vẫn khỏe mạnh?”

“Bọn họ đã qua đời.” Đường Chấn Đông bất an trả lời.

Giọng Đường Quan Cẩm rất dễ nghe, con ngươi thâm thúy thỉnh thoảng nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì, đôi môi căng ra mang theo chút uy nghiêm, khiến Đường Chấn Đông bất giác lo lắng không yên.

Thượng Quan Cẩm không chút thay đổi nét mặt, hỏi tiếp, “Ngươi là người ở đâu?” Nghe giọng hắn không giống người ở đây, cảm giác có chút thân thiết…

“Kinh Châu.”

Tay cầm chén trà run lên, dịch thể màu xanh nhạt theo chén trà tinh xảo tràn ra ngoài, khuôn mặt tinh tế tựa như tiên của Thượng Quan Cẩm trở nên hơi vặn vẹo, con ngươi sâu thẳm có thủy triều dậy sóng, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó. Hắn im lặng không nói gì. Đường Chấn Đông cũng lẳng lặng mà đứng.

Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông, giọng nói thầm thấp đầy từ tính phiêu lãng trong không khí, “Vết thương trên người ngươi là do đâu?” Hắn thoạt nhìn là người tập võ, nhưng cả người lại bị thương, chẳng lẽ đã chọc phải một đám phiền phức?

“Vì muốn làm công, xảy ra ít xung đột với lão bản.” Đường Chấn Đông cúi đầu nói, trước đây hắn làm ở tiệm cơm, lau chùi bàn ghế, rửa chén, tất tần tật đều làm, chỉ sợ bị đuổi đi, không ngờ khách nhân bị hù dọa bởi khuôn mặt hắn, nên hắn bị đánh đuổi, ngay cả khi muốn đòi tiền công cũng bị đánh đập.

Thượng Quan Cẩm ngẩn ra, con ngươi đẹp đẽ không có chút gợn sóng, cho hắn ở lại trong phủ cũng không có gì là không thích hợp, không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa, chỉ nhìn thân thể xanh tím của hắn, yên lặng chưa cho hắn một lọ dược cao (thuốc mỡ).

Đường Chấn Đông khó hiểu nhìn hắn. Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm thản nhiên, ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, phủ một tầng sáng màu vàng mềm mại trên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lẽo của hắn, hắn nói, “Dược này có thể trị thương.”

Đã quen với sự thờ ơ của người khác, Đường Chấn Đông kinh ngạc trừng to mắt, giọng nói run run, “Cảm ơn ngươi.”

“Đi ra ngoài đi, ngươi muốn làm gì, Lý quản gia sẽ sắp xếp.” Thượng Quan Cẩm phất tay với hắn, không hề liếc nhìn hắn một cái.

Đường Chấn Đông nhẹ nhõm thở ra, từ biệt Thượng Quan Cẩm, rồi mới đi gặp Lý quản gia. Rất nhanh, Lý quản gia đã sắp xếp công việc cho hắn.