Cùng Quân Duyên

Chương 37




Mấy ngày nay chịu ảnh hưởng bởi cơn lốc ngoài biển, Giang Nam liên tục mưa xối xả. 

Hoàng Đế lúc nhận được tấu chương đã có dự cảm không tốt, quả nhiên, không tới mấy ngày, liền truyền đến tin tức suất thủy vỡ đê.

Suất thủy vỡ đê, hồng thủy tàn phá, thôn trang ở vùng ven sông Điền Viên không một ai may mắn thoát được, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi.

Mạnh Tu Y ngồi trên điện cao, che kín khuôn mặt tức giận không chút ôn hòa tản mạn, âm trầm giống hệt như trận hồng thủy đang rít gào tàn phá trên đất Giang Nam lúc này.

Sự phẫn nộ của quân vương dường như càng lớn dần sau tấm màn đen che khuất chân trời, hạ thần bên dưới kinh hoảng sợ hãi tựa như những năm tháng phàm phu kia đều đã biến mất. 

"Thái bình mười năm ít gặp mưa to, đê đập vững như núi Thái Sơn; tiên đế trăm năm cũng có mưa xối xả, nhưng không gặp suất thủy vỡ đê, tại sao đến tay trẫm, mấy trận mưa tầm thường liền bị các ngươi nói là hư hoại đê đập?" Mạnh Tu Y kéo lên khóe môi hiện ra ý lạnh sắc bén, ai cũng biết lúc này nàng ấy là tức giận đến tàn nhẫn. 

Chúng thần dưới đáy câm như hến, khúm núm mà cúi thấp đầu, không một ai dám lên tiếng.

Đáy mắt Mạnh Tu Y bốc lên lửa giận, quét lên từng đỉnh đầu của đại thần, chư thần bị ánh mắt phẫn nộ của nàng ấy nhìn đến chột dạ trong lòng, càng ngày càng bất an. Rốt cục, Hoàng Đế lại mở miệng, lúc này, nàng ấy dường như tỉnh táo lại: "Đê đập vì sao vỡ, tình hình Giang Nam như thế nào, lương thực cứu tế sai chỗ nào, bách tính gặp họa thu xếp ra sao, các khanh mau chóng nói đi."

Ít nhất có ba người có ý tưởng, mỗi lần gặp tai họa, đều là như vậy, nhưng đầu tiên...

Công bộ thấy không có người ra mặt, chỉ đành nhắm mắt tiến lên: "Đê đập nhiều năm không tu sửa, càng ngày càng lâu, trải qua mưa nắng, dù cho đê đập kiên cố cũng không tránh được..."

"Tiền bạc dùng để xây dựng hàng năm đều cho chó ăn?" Hoàng Đế âm trầm nói một câu.

Công bộ nơm nớp lo sợ mà câm miệng. Đê đập có chuyện, bọn họ quản lí công trình trị thủy trong thiện hạ là người đầu tiên không trốn được liên hệ. Đây cũng là nỗi sợ của hắn, nhưng không thể không ra được hàng nguyên do, bây giờ nhìn lại, bệ hạ căn bản không muốn nhẹ nhàng bỏ qua.

"Bệ hạ." Vào lúc này Bùi Bá An lên tiếng, hắn nâng mắt, sau đó cầm hốt tiến lên, kính cẩn nói: "Lúc này khẩn yếu nhất chính là tình huống ở Giang Nam, chỉ trong nháy mắt, không biết bao nhiêu bách tính vợ con ly tán, mong rằng bệ hạ lấy thương sinh làm trọng."

Lấy thương sinh làm trọng chính là phải tạm thời buông xuống những việc không liên quan đến cứu tế này. Mạnh Tu Y không nói một lời mà chờ, chờ bọn họ nói thêm.

Bùi Bá An thấy hắn nói xong rồi, nhưng Hoàng Đế không có một chút ý tứ đáp lại, lạnh lùng ném hắn một mình một nơi, nửa điểm cũng không đem tể thủ là hắn để vào trong mắt, không khỏi căm giận vô cùng.

Bao vây một bên Bùi Bá An thấy tình thế không đúng, lập tức tiến lên phía trước nói: "Lúc này quan trọng là cứu tế, Giang Nam khắp nơi nguy hiểm không thích hợp hành động, theo thần thấy, mấy vị đại nhân vừa phái đi Giang Nam trước đó vài ngày nên hồi kinh, chuyện quan doanh cũng nên tạm hãm, để tránh gây nên rung chuyển."

Lúc nãy còn cách một tầng sa mỏng mông lung mà nói lời sắc bén, hiện tại là đã đem dụng tâm hiểm ác kia quang minh chính đại nói ra dưới mặt trời.

Lúc trước để mặc nàng ấy áp sát từng bước, Bùi Bá An đều không có nửa điểm động tĩnh, đương nhiên Mạnh Tu Y sẽ không ngây thơ cho rằng hắn không đánh đã đầu hàng rồi, liền kiên nhẫn chờ quỷ kế của hắn, theo đó mà ứng đối.

Thời khắc khi nhận được tấu chương đó, Mạnh Tu Y thực sự là muốn tức đến nổ. Ai mà tin lần vỡ đê này cùng với Bùi Bá An không liên quan? Chẳng lẽ hắn còn có thể thần cơ diệu toán, biết chắc có một đợt hồng thủy, đem che mắt tất cả mọi người, khiến hẳn không cần làm gì cũng thong dong mà trở mình? 

Biết hắn giả dối vô đức, nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, hắn dám giở trò với việc suất thủy đê đập, không coi tính mạng bách tính ra gì!

Mạnh Tu Y ẩn nhẫn tức giận, làm quân vương, tu thân dưỡng tính là chuyện vô cùng cần thiết, vì không muốn để thần tử làm cho tức giận đến thất thố. Nàng ấy luôn luôn tự tu dưỡng, nhưng lúc này phải rất là miễn cưỡng mới nhịn được!

Rất nhanh, liền có đại thần đi ra phản bác.

Rời khỏi hàng chính là Hộ bộ Thượng Thư: "Thần cho rằng không thể, cứu tế lần này, lại thêm một lần chữa trị đê đập, tiền bạc cần dùng chắc chắn là tăng thêm, sau đó là Giang Nam phì nhiêu giàu có nhất gặp tai họa, năm sau thuế má tất cả miễn giảm, năm nay điều đi cứu tai ương ở châu huyền cũng nên giảm miễn thu thuế làm bồi thường----- Thần kinh hoảng, hạ thấp như vậy, sợ là quốc khố không chịu được nữa."

Ý tứ là, chờ chuyện chuyên doanh chứng thực, rồi đem lợi nhuận cuồn cuộn không ngừng tiếp tế vào quốc khố.

Nếu như không có Mộ Sanh đã nói từ sớm câu "Lấy cùng với dân, dùng chung với dân", Hộ bộ Thượng Thư tất nhiên không dám nói rõ ra như vậy, nhưng đã nói rõ sẽ lấy và dùng cùng với dân, liền không cần kiêng kị có người sẽ công kích hắn rắp tâm bất lương, làm quan không liêm.

Bùi Bá An bên kia tất nhiên là lập tức phản bác: "Đại Tấn ta 360 châu, sao ít đi một năm thuế má của Giang Nam lại không chịu nổi? Năm rồi chưa từng thấy vậy, Hộ bộ không chừng là chột dạ." Nói đến mức vô cùng không khách khí.

Hộ bộ đương nhiên không muốn yếu thế, lập tức biểu thị nguyện đem ra các khoảng cung để đồng liêu tìm đọc.

Nói chuyện nhao nhao ồn ào, mắt thấy đề tại bị kéo đi xa, Mạnh Tu Y nhàn nhạt nhìn Mạnh Ấu Thư một chút.

Mạnh Ấu Thư hiểu ý, ra khỏi hàng nói: "Việc cấp bách trước mắt, ở chỗ cứu tế, thần nguyện thỉnh chỉ, đi một chuyến."

Ánh mắt Bùi Bá An tối sầm lại, lập tức muốn phản đối, lại nghe thấy Mạnh Tu Y dường như không chút gián đoạn tiếp lời: "Chuẩn."

Nàng ấy đi sớm một bước, Bùi Bá An vô cùng đen đủi, cũng không cam lòng yếu thế mà đưa ra ứng cử viên. Mạnh Tu Y chọn một vài để dùng, lại chỉ định mấy người, gần như đạt được thế cân bằng, sau đó liền để bọn họ tự lĩnh người đi thương nghị lại.

Chưa xong, vẻ mặt nàng ấy bình tĩnh, trong mắt toàn lạnh lẽo: "Chuyện quan doanh tạm thời chưa gác lại, xem tình hình Giang Nam ra sao. Trước đó, tất cả sự vụ, đều dừng lại!"

Giang Nam loạn, vì biến cố của dân, nàng ấy không thể không nhượng bộ.

Đợi đến tan triều, chư thần từng người đều bận rộn với việc cứu tế, Mạnh Tu Y lại triệu trọng thần đến Vị Ương Điện tiếp tục thương nghị.

Lúc này càng cần phải cẩn thận một chút, lần tai họa này nghiêm trọng, tiền cứu tế đã định là rất lớn, chỉ điều đến một châu một quận thôi, chắc chắn là không được, cần chia đều ra mà điều khiển mới được. Còn có sau tai họa chắc chắn là không thể để nạn dân không nhà để về mà vào rừng làm cướp, làm loạn trộm cắp, cần phái quân đội duy trì tốt. Vả lại, bố trí cho bách tính cũng là mấy chốt, đợi hồng thủy rút đi, quay về quê cũ, hay là rời đi tha hương, cũng đợi xem tình huống lại nói.

Bất luận Mạnh Tu Y chuyên cần bao nhiêu năm, thì rất nhiều tình trạng bên dưới không rõ ràng bằng đại thần, cùng với tể thủ Bùi Bá An đứng giữa quần thần thương nghị ở Vị Ương Điện đến đêm khuya, trải qua một phen thương nghị nhượng bộ lại thỏa hiệp, rốt cục đạt được bước đầu trong kế hoạch cứu tế.

Mạnh Tu Y tất nhiên là không tin Bùi Bá An, người này quả thực đã phát rồ, nhưng chỉ cần hắn vẫn là tể thủ, chuyện lớn trong triều vẫn cần phải điều hắn đi.

Cả một ngày, Mạnh Tu Y không chỉ bị tai tình quất nhiễu khiến lòng nóng như lửa đốt, còn có dáng vẻ giả vờ đạo mạo vô cùng buồn nôn của Bùi Bá An. Tâm tình muốn đem hắn lột da rút gân quả thực không cách nào khống chế!

Vì vậy, khi Mộ Sanh cũng hết bận công sự cả ngày, đến Vị Ương Điện nhìn nàng ấy thì, vốn tưởng rằng sẽ thấy một bệ hạ tâm tình uể oải không tốt, ai ngờ được, Hoàng Đế tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi mà ngồi ở bàn dài, trong tay cầm từng bản tấu chương, ánh sáng trong mắt dường như có thể bắn thủng cả giấy.

Mộ Sanh: "...Bệ hạ."

Mạnh Tu Y ngẩng đầu, ánh mắt lì lợm trong nháy mắt khi nhìn thấy Mộ Sanh thì nhu hòa xuống, ngoắc ngoắc tay: "Mau tới đây."

Mộ Sanh nghe lời chạy lên trước.

Mạnh Tu Y kéo nàng đến bên cạnh mình, vuốt ve mép tóc, hỏi: "Có mệt hay không?"

Mạch Ân Vinh đã đem đồ ăn khuya đến từ sớm, chỉ là nàng ấy không thấy ngon miệng, lúc này nhìn thấy Mộ Sanh, thấy nàng cũng ũ rủ cả người, vừa vặn có thể dùng chung một chút.

Mộ Sanh đương nhiên hiểu ý nàng ấy rất nhanh, không chần chờ gì liền gật đầu.

Đồ ăn phong phú đưa lên thật mau, xếp đầy cả một bàn ăn.

Mỗi ngày đều ăn vậy, dù cho là rượu tiên nước thánh, sơn hào hải vị nơi tiên cung, cũng không làm Mạnh Tu Y hứng thú, nàng ấy tùy ý nâng vào một chén cháo nhỏ mềm mại ngon miệng, áp lực ở đại não dần dần giảm bớt dưới tác dụng của đồ ăn, nàng ấy chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Mộ Sanh: "Ngươi biết nấu nướng?"

Mộ Sanh bưng chén nhỏ "dương chi bạch ngọc" trên tay, nghi hoặc ngẩng đầu, khẽ gật: "Đúng là có biết một chút." 

Mạnh Tu Y nhất thời liền vui vẻ: "Nếu vậy, chờ chuyện Giang Nam qua đi, ngươi tự mình xuống bếp, nếu cho trẫm bát canh, có được không?"

Nàng ấy vừa nói vừa chờ mong ngập tràn mà nhìn Mộ Sanh, ánh mắt mềm mại kia, thực sự là rất khiến người mềm lòng. Lại không phải chuyện gì khó, Mộ Sanh cười nói: "Đương nhiên có thể, đến lúc đó, bệ hạ đừng ghét bỏ tay nghề thần là tốt rồi."

Mạnh Tu Y cũng cười: "Dù khó nuốt đến mấy trẫm cũng sẽ không phụ tấm lòng của khanh."

Nói như chắc chắn là tay nghề của nàng không tốt chút nào vạy. Mộ Sanh không phục, nàng âm thầm quyết định đến lúc đó nhất định phải khiến nàng ấy khen không dứt miệng.

Dáng dấp âm thầm đấu tranh với mình này, thật là khiến người ta yêu thích. Mạnh Tu Y thưởng thức một phen, nghiêng người sang, nói: "Còn có một chuyện, Hoài An Quân phải đi Giang Nam, không yên lòng để A Lâm ở một mình trong phủ, liền giao nàng cho trẫm."

Mộ Sanh trừng mắt, không biết việc này có quan hệ gì với nàng.

Mạnh Tu Y tiếp tục nói: "Ngươi cũng thấy đấy, trong cung không có người chủ sự, trẫm cũng rất bận rộn, khiến nàng áo cơm không lo thì được, nhưng lại không tránh được để nàng cô đơn." Người khác thì thôi, nhưng nàng ấy nhìn A Lâm lớn lên, có một ít cảm tình, huống hồ Mạnh Ấu Thư bán mạng ở Giang Nam cho nàng ấy, nàng ấy cũng không thể không chăm nom tốt người Mạnh Ấu Thư quan tâm nhất.

"Vì vậy, thời gian này, ngươi thay trẫm chăm nom nàng đi."

Thời buổi rối loạn, tuy là Mộ Sanh cũng rất bận, nhưng vì chức vị có hạn, nhưng bận bịu ấy so với Mạnh Tu Y làm Hoàng Đế thống lĩnh thiên hạ, muốn rút ra khe hở chăm nom A Lâm vẫn được.

Mộ Sanh lúc này đã đáp ứng rồi, lại nói, trước đó vài ngày nàng vẫn luôn tìm kiếm phương pháp chữa trị mắt tật, mặc dù mấy này nay không có, nhưng sau này, nàng cũng sẽ chủ động tìm cơ hội đi gặp A Lâm.

Nàng đồng ý cực kì thoải mái, Mạnh Tu Y vò vò mặt nàng, dù sao cũng đã tán gẫu, thì cũng không vội cắt ngang, nói đến chỗ khác: "Ngươi ở Chính Sự Đường tốt không?"

Mộ Sanh gật gù: "Tất nhiên là tốt." Sự tình tuy nhiều tuy phức tạp, nhưng có thể rèn luyện không ít, thừa dịp còn trẻ, vốn là cơ sở tốt nhất để luyện tập.

Mạnh Tu Y không phải rất hài lòng, chức tham chính tuy tốt, nhưng nàng ấy có thể tìm được một chức quan còn thích hợp với Mộ Sanh hơn, nghĩ như vậy, nhưng nàng ấy cũng không có nói đến.