Bên trong Thanh Lương Điện, các cung nhân không dám thở mạnh một tiếng nào. Mạch Vinh Ân khom người hầu ở ngoài phòng ngủ Hoàng Đế, bên trong là vài cung nữ ở lại hầu hạ. Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn về cánh cửa kia, lại thở dài trong lòng rồi quay đầu lại.
Mấy ngày này bệ hạ đều ngủ không ngon, hôm nay nàng ấy đột nhiên nói muốn cải trang xuất cung, đợi đến lúc theo nàng ấy đến ngoài cửa nhà của Bạc tham chính, hắn mới biết hóa ra bệ hạ là tới gặp Bạc tham chính.
Muốn gặp giai nhân cuối cùng cũng được gặp, Mạch Vinh Ân cho rằng bệ hạ hẳn rất thoải mái mới đúng, ai biết sau khi trở lại, nàng ấy càng không cao hứng, giống như là ai thiếu nợ nàng ấy, cả người đều tỏa ra khí tức lạnh lùng, khiến cung nhân trong Vị Ương Cung bị đông lạnh đến thê thảm.
Mạch Vinh Ân đã phụng dưỡng vị quân thượng này từ nhỏ, từ tiểu Hoàng nữ ở thâm cung lạnh nhạt không người hỏi thăm, đến những năm tháng dự mưu soán ngôi trở thành Hoàng Đế, đem non sông đều đạp ở dưới chân, hắn nhìn nàng tiến lên, tất nhiên cũng hiểu rõ nhiều hơn mấy phần so với người bên ngoài. Nhìn dáng dấp ăn quả đắng mà không có chỗ phát tiết này, Mạch Vinh Ân liền có thể kết luận hẳn là chuyện riêng của bệ hạ không thuận buồm xuôi gió, nếu là chuyện công, nàng ấy đã sớm tinh thần phấn chấn mà ngồi vào Vị Ương điện, nóng lòng muốn thử để mà hoàn thành.
Chỉ có chuyện riêng, mới có thể làm cho nàng ấy không biết làm sao như vậy, phát giận cũng không biết phát từ đâu.
Cửa điện mở ra, Tử Câm mang theo vài tên cung nữ đi ra. Mạch Vinh Ân tiến lên, thấp giọng hỏi: "Đã an trí bệ hạ chưa?"
Tử Câm một bên đi ra ngoài, một bên trả lời: "Đã nằm xuống, cũng nhắm mắt, chỉ là hơi thở không an ổn lắm, ta đã điểm an thần hương, đại nhân chú ý một chút, sáng mai nhớ gọi bệ hạ dậy đúng canh giờ, kẻo lâm triều muộn."
Mạch Vinh Ân gật đầu liên tục: "Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên, cô nương cũng đi nghỉ sớm một chút, sáng mai trời vừa sáng, còn cần ngươi hầu đấy."
Tử Câm cúi cúi người: "Đại nhân cũng vậy."
Tử Câm điểm hương vẫn có hiệu quả, Mạnh Tu Y rơi vào bên trong giấc ngủ sâu.
Nàng ấy mơ một giấc mơ, ở trong giấc mộng sâu như âm phủ, nàng ấy nhìn thấy Bùi Chiêu, ở một lần cuối cùng các nàng gặp lại, Bùi Chiêu cả người đổ mồ hôi nằm trên giường nhỏ, mặc nàng ấy hành động.
Thoát li khỏi cảnh tượng kia, trôi nổi ở giữa không trung, nàng ấy càng có thể thấy rõ ràng vẻ mặt Bùi Chiêu ẩn nhẫn khắc chế, nhìn thấy nàng vì khó chịu mà cắn chặt môi dưới, nhìn thấy nàng mở mắt ra, kia là vì tình, giãy giụa để khống chế tràn ngập mờ mịt trong mắt, trên mặt của nàng ấy dần dần hiện lên xấu hổ không thể tả, nàng ấy liền nhắm mắt lại, thà rằng tự mình bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà giả ngu.
Dù cho biết rõ là mộng, Mạnh Tu Y đều cảm thấy vô cùng đau lòng, hóa ra là vậy, Chiêu nhi xưa nay đều chưa từng mở rộng cửa lòng với nàng. Nhưng mà, dù cho đau như vậy, dù cho chẳng qua chỉ là một giấc mộng mong manh, nàng ấy đều muốn mãi mãi ở lại, không muốn tỉnh nữa.
Nàng ấy nhìn thấy chính mình, đưa tay che ở trên mắt Bùi Chiêu, chẳng biết từ lúc nào, mỗi khi các nàng vui vẻ, nàng ấy đều sẽ dùng một cái tay đến che mắt giúp nàng, nàng ấy không muốn nhìn thấy giãy giụa trong mắt nàng, nàng ấy không muốn nhìn thấy sự tỉnh táo trong mắt nàng, dường như chỉ có mình nàng ấy mê muội, thật buồn cười.
Sau đó chính là cùng nhau mây mưa.
Nàng ấy đưa ra lời thỉnh cầu với Bùi Chiêu, muốn cho nàng vào cung, tặng cho nàng ở vị trí Thượng Khanh. Chỉ có tri kỉ, mới dùng chữ tặng này, nàng ấy nhớ nàng ấy hiểu, nhưng hiển nhiên, Bùi Chiêu không hiểu, hoặc là, nàng căn bản không muốn nhọc lòng đi cân nhắc nàng ấy, nàng chỉ phòng bị mà suy đoán có phải là nàng ấy đặt cạm bẫy gì không, có phải là muốn đối với nàng và người nhà muốn làm gì hay không.
Mạnh Tu Y thấy chính mình trong mộng rốt cục bị chọc giận, bản thân nàng cũng không phải người tốt tính gì, việc một lời không hợp liền tan rã trong không vui xảy ra rất nhiều. Lúc này cũng là tan rã trong không vui, nàng ấy tức giận nói: "Ngươi đi ngươi đi, thấy ngươi liền phiền!"
Bùi Chiêu liền không thèm lưu luyến mà đi rồi.
Mạnh Tu Y vội vàng đưa tay lôi kéo Bùi Chiêu, la như điên, không để cho nàng đi, chờ nàng phía trước chính là nguy cơ chết người tàn khốc. Tuy rằng, nàng ấy cũng đối với nàng làm chuyện đê tiện, nhưng sau đó sẽ không có nữa, sau đó, cái gì nàng ấy cũng nghe nàng, chỉ cần có thể lưu lại một chút, chờ nàng ấy vì nàng quét sạch nguy cơ gϊếŧ chóc tàn khốc kia.
Nhưng Bùi Chiêu không nghe được nàng ấy hò hét, nàng vẫn đi mất.
Lần này đi, chính là vĩnh viễn, nàng ấy sẽ không có cơ hội gặp nàng nữa, dù cho là dáng vẻ tràn ngập oán hận của nàng.
Mơ đến đây, Mạnh Tu Y đột nhiên tỉnh dậy, nàng ấy mở mắt ra, thẫn thờ nhìn màn lụa vàng nhạt, đưa tay sờ sờ hai gò má của chính mình, lệ đầy tay.
Mạnh Tu Y vẫn áy náy vì cái chết của Bùi Chiêu, nàng ấy luôn cảm thấy là do chính mình không bảo vệ được nàng, càng đối với nàng thêm áy náy. Sau khi Bùi Chiêu qua đời, nàng ấy luôn nhớ kỉ niệm của các nàng. Ba năm kia không tính là ngắn, nghĩ kĩ lại, chỉ có đoạn thời gian nàng ấy bị thương mà tu dưỡng ở trong ao viên Bùi gia, mới có thể nói là có chút vui sướng, sau đó đều mang vẻ mặt khó coi mà gặp nhau.
Nàng cứu mạng nàng ấy, nhưng rồi nàng ấy lại vì muốn có được nàng, mà làm chuyện đê tiện đối với nàng, chẳng trách Chiêu nhi không chịu mở rộng cửa lòng với nàng, chẳng trách mỗi khi đối diện, ánh mắt Chiêu nhi mãi mãi cũng là lạnh tựa như băng, chẳng trách nàng ấy hào hứng muốn phong nàng làm Thượng Khanh, lại chỉ khiến nàng thêm ngờ vực phòng bị.
Tim Mạnh Tu Y đột nhiên đau kịch liệt, nàng ấy cong người lại, đem chính mình cuộn thành một đoàn, nàng cắn chặt môi, muốn chống lại nỗi đau tan nát cõi lòng vì áy náy và vì căm hận chính mình, lại không nhịn được mà phải buông lỏng thân thể, để thống khổ tùy ý nhấn chìm nàng, hi vọng có thể cứu rỗi được một chút thống khổ bất an suốt nửa đời sau.
Nàng ấy nhắm mắt lại, giống như tự ngược mà mở rộng thân thể, để đau đớn trong lòng lan ra đến toàn thân.
Trong đầu nàng xuất hiện một khuôn mặt khác, là Bạc Mộ Sanh.
Lúc đầu, Bạc Mộ Sanh giải thích lí do quen biết với Bùi Chiêu là, Bùi Chiêu từng vì bệnh trạng của mẫu thân mà đi tìm nàng. Khi đó, nghe được thuyết pháp như vậy, nàng quả thực muốn gϊếŧ chết chính mình. Bùi Chiêu thà đi cầu cứu một người không quen biết, cũng không muốn đến tìm nàng ấy, lẽ nào nàng ấy đối với nàng khó tin như vậy sao? Dù cho nàng thà rằng đưa tính mạng mình và mẫu thân nàng yêu nhất rơi vào nguy hiểm, cũng không chịu mắc nợ nàng ấy thêm lần nào nữa!
Một khắc đó Mạnh Tu Y cảm thấy, nàng ấy thật sự muốn lấy cái chết đền tội, dù cho người đã chết rồi, đã sống tốt một đời này, nhưng bất kì một chút gió thổi cỏ lay, cũng làm cho nàng ấy hối hận, làm cho nàng ấy tự trách, làm cho nàng ấy sống không bằng chết.
Sau đó, nàng ấy rốt cục hiểu rõ, biết lời Bạc Mộ Sanh tất cả đều là lời nói dối, nhưng nàng ấy vẫn không có nửa điểm an ủi.
"Mộ Sanh..." Mạnh Tu Y thấp giọng lẩm bẩm, trên môi phảng phất như còn lưu lại xúc cảm trên môi nàng, mềm mại, ướŧ áŧ, mang theo loại thơm ngọt kì lạ.
Nữ nhân này, trong miệng nàng sẽ không có một câu nói thật, từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đã lừa nàng ấy! Chẳng qua là, nghĩ cũng đúng, làm sao nàng sẽ nói với nàng ấy lời thật lòng đây?
Trong đêm tối, Mạnh Tu Y cười lạnh, nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không thể ngủ thêm.
Một đêm không được ngủ ngon, ngày thứ hai tinh thần Mạnh Tu Y không tốt lắm.
Chờ đến thời điểm chạng vạng Mộ Sanh đến, nàng ấy nằm ở trên giường nhỏ bên trong Vị Ương điện, để Tử Câm xoa bóp đầu cho nàng ấy. Thấy Mộ Sanh lại đây, Mạnh Tu Y phất tay, ra hiệu Tử Câm lui ra.
Cung nhân trong phòng đều lui ra, Mạnh Tu Y trở tay chống xuống giường mềm muốn đứng, lại bị Mộ Sanh ngăn lại, nàng tiến lên tiếp nhận công việc của Tử Câm, ngón tay linh hoạt đặt lên tóc đen của Mạnh Tu Y, chuẩn xác tìm tới mấy cái huyệt vị, sức mạnh vừa phải mà xoa bóp.
Mạnh Tu Y liền yên tâm thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ thủ pháp cao siêu này của Mộ Sanh, còn có hương thơm nhàn nhạt quấn quanh người nàng.
"Tại sao bệ hạ đột nhiên đau đầu?" Mộ Sanh men theo mấy huyệt vị lúc trước Tử Câm xoa liền biết là để giảm bớt đau đầu.
Mạnh Tu Y cảm thấy tối qua nàng ấy ngủ không ngon, tất nhiên là nguyên nhân từ bản thân nàng ấy, nhưng người nói dối hết lần này đến lần khác cũng phải chịu trách nhiệm, liền khép mắt, miễn cưỡng không muốn phản ứng nàng.
Một lát sau, một cái tay nhỏ mềm mại không an phận mà xoa khuôn mặt nàng ấy, chậm rãi, từ cằm, đến môi, đến mũi, hướng về trên mơn trớn hai mắt của nàng ấy một chút, rồi đến cái trán trơn bóng như ngọc.
Mạnh Tu Y đột nhiên mở mắt ra, khiến Mộ Sanh đang chơi hăng say sợ hết hồn, dáng dấp nho nhỏ bị kinh hoảng này, Mạnh Tu Y khinh bỉ nhìn nàng một cái, cầm tay nàng thả lại trên huyệt vị, nói: "Không được chơi! Nhanh chóng tiếp tục vuốt lông cho trẫm!"
Mộ Sanh không nhịn được cười, quả thật nghe lời mà tiếp tục xoa xoa cho nàng ấy.
Không biết là do kĩ xảo của nàng cao siêu hơn Tử Câm, hay là hương thơm quen thuộc trên người nàng động viên xao động cuồn cuộn không ngừng trong đầu nàng ấy, chỉ chốc lát sau, Mạnh Tu Y liền cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng bệ hạ cũng có tâm tình mở miệng nói chuyện, nàng ấy tản mạn mà nhắm hai mắt, nói: "Ngươi đến tìm trẫm làm gì vậy?"
Nghe ngữ khí ác liệt của nàng ấy, liền biết quả nhiên nàng ấy còn tức giận vì nàng không cho mình xuất cung. Tuy rằng vẻ mặt bệ hạ cho nàng không dễ chịu, nhưng Mộ Sanh vẫn cảm thấy kì thực Mạnh Tu Y là một người rất dễ thân cận, chỉ cần đừng làm trái ý nàng ấy, hay dù là vi phạm ý của nàng ấy nhưng có đầy đủ lí do chính đáng, nàng ấy đều nguyện ý nghe.
Giống như hiện tại, tuy rằng trong lòng bệ hạ tràn đầy khó chịu, nhưng kì thực đã tiếp nhận lời giải thích của nàng rồi, chỉ là muốn phát tiết chút tính tình, biểu đạt bất mãn của nàng ấy, bất mãn này đoán chừng là vì nàng ấy cảm thấy nàng không đủ chú ý tới mình.
Dù sao cũng là người từng ở chung nhiều năm, coi như lúc đó không có phản ứng ngay, cùng lắm chốc lát cũng có thể đoán được tại sao tâm tình nàng ấy đột nhiên thay đổi.
"Hôm nay là mười một, ngày lẻ, thần đương nhiên phải tới gặp bệ hạ." Mộ Sanh dịu dàng nói.
Mạnh Tu Y cuối cùng cũng mở con mắt cao quý của nàng ấy, nhìn nàng.
Mộ Sanh nắm lấy tay nàng ấy, nói: "Bệ hạ không thể xuất cung mỗi ngày, nhưng ta có thể mỗi ngày tới đây, Chính Sự Đường ở ngay bên cạnh Vị Ương Cung, chỉ cần bệ hạ không ban xuống ý chỉ không cho thần tới đây, thần muốn gặp bệ hạ vẫn rất dễ dàng." Nàng dứt lời, nhớ tới việc nàng không chút trở ngại mà đi vào Vị Ương điện, thậm chí trực tiếp được Mạch Vinh Ân dẫn vào bên trong, hẳn là bệ hạ đã cố ý phân phó.
Trong lòng càng không ngừng mềm xuống, Mộ Sanh cúi người xuống, rất gần Mạnh Tu y, nàng ngậm lấy ý cười hỏi: "Ngài hẳn là sẽ không có không cho thần đến đây chứ?"
Mạnh Tu Y kéo kéo khóe môi, giả vờ cao ngạo nói: "Xem tâm tình trẫm."
Rõ ràng chính là dáng vẻ "Trẫm không dễ dỗ như vậy, ngươi nhanh chóng dỗ thêm một lần". Mộ Sanh không khỏi cười khẽ, tháo giày ra, nằm đến bên cạnh nàng ấy, mổ một cái trên môi nàng ấy, ở thời điểm Mạnh Tu Y còn không kịp phản ứng, liền nhanh chóng lùi lại, mang theo vệt ý cười ranh mãnh, nói: "Tâm tình bệ hạ làm sao?"
Trên môi còn lưu giữ dịu dàng trong chớp mắt, Mạnh Tu Y ngẩn người, lập tức nắm chặt vòng eo dịu dàng gầy gò của nàng, khiến nàng hướng về mình, hù dọa: "Dám trêu chọc trẫm, phải nghĩ kĩ hậu quả!"
Mộ Sanh không sợ mà đón nhận ánh mắt của nàng ấy, xuất phát từ tin tưởng, xuất phát từ tình yêu đối với nàng ấy, Mộ Sanh còn làm càn mà nhướn lông mày: "Bệ hạ phải phạt thần thế nào?"
Mạnh Tu Y cười không nói, chăm chú nhìn thật sâu con mắt long lanh của nàng, chậm rãi trượt xuống, rơi vào trên môi nàng. Chẳng qua là ám chỉ này quá rõ ràng, Mộ Sanh thuận theo nhắm mắt lại.