Edit: Siu Nhơn Mèo
Lục Uyên bên người, chính là nơi khiến lòng ta an ổn. Nơi khiến lòng ta an ổn, ấy là nơi để về.
Một trăm tám mươi chín, sử sách ghi.
Mùa xuân năm Bình Võ thứ hai mươi, Bình Võ đế dẹp yên cuộc nổi loạn của Quy vương, thu hồi đất phong của Quy vương, đến đây, Đại Dục không còn đất phong Vương.
Mùa hạ năm Bình Võ thứ hai mươi, Bình Võ đế bệnh nặng, thái y nói thời gian không còn nhiều.
Mùa thu năm Bình Võ thứ hai mươi, Bình Võ đế chiêu cáo thiên hạ, sau khi băng hà sẽ truyền ngôi lại cho Thái tử Lục Kiêm.
Cuối thu năm Bình Võ thứ hai mươi, Bình Võ đế vì bệnh quá nặng mà băng hà, Hoàng Thái tử Lục Kiêm kế vị, sử xưng Nhân Thuận đế.
Tong suốt hai mươi năm Bình Võ, Bình Võ đế đã chinh phục Nhu Nhiên, đổi mới khoa cử, cải tổ quy đế đất đâi, phế phiên Vương, sửa đổi luật pháp… Tuy thời gian tại vị không lâu, nhưng lại là một trong những đế vương cần chính nhất.
Sử sách ghi, những năm Bình Thuận*, được người đời sau hợp xưng là Đại Dục trung hưng.
*Những năm Bình Thuận: Chỉ những năm Bình Võ đế và Nhân Thuận đế tại vị.
Tuy nhiên, Bình Võ đế còn có hai chuyện được dã sử ghi lại, một là, vào thời Bình Võ thì quyền hành của hoạn quan cao tận đến đỉnh triều Đại Dục, nhưng điều không ngờ là vị đại thái giám chưởng ấn Thẩm Ngôn cũng không để lại nhiều dấu vết, càng không lộng quyền như mọi người vẫn tưởng. Chuyện còn lại là, theo tư liệu lịch sử ghi chép, Bình Võ đế thân thể khỏe mạnh, tướng mạo tuấn lãng, nhưng từ khi Bình Võ đế sang tuổi tứ tuần, hậu cung không còn vị Hoàng tử, công chúa nào được sinh ra nữa, mãi cho đến giai đoạn sau của triều Bình Võ, lại ngưng tuyển tú, hậu vị trống không, hậu cung cũng vắng vẻ.
Có người nói điều đó chứng minh rằng Bình Võ đế không ham nữa sắc, cần chính thương dân. Nhưng cũng có người lén lút nối hai việc này lại với nhau, có chăng việc Bình Võ đế xao nhãng hậu cung có liên quan đến vị Thẩm công công quyền khuynh triều dã này?
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, mỗi khi có người nói ra việc này, luôn có người phản bác: “Lúc đó Nhân Thuận đế vẫn còn là Thái tử mà lại còn có tình cảm rất thân cận với Bình Võ đế, nếu Bình Võ đế chỉ độc sủng một hoạn quan, giữa phụ tử sao lại không nảy sinh hiềm khích cho được?”
Huống chi, theo ghi chép, Nhân Thuận đế kính nể có thừa với vị đại thái giám chưởng quản này. Cho nên suy đoán này cùng với việc vì sao Bình Võ đế lại đột nhiên mắc bệnh nặng đồng thời trở thành câu đố chưa có lời giải của triều Đại Dục, sau này lại có rất nhiều học giả tìm tòi nghiên cứu mãi không biết mệt hòng muốn hiểu được chân tướng.
Mà Lục Uyên lúc này đã dịch dung cũng chỉ là cười nhạt, dắt lấy tay Thẩm Ngôn, công danh sử sách đều là hư ảo, duy chỉ có người trước mắt này mới là thật.
Một trăm chín mươi, lời nói lúc chia tay.
Theo tiếng điểm canh cuối cùng, toàn bộ Hoàng cung lại lần nữa khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Người thanh niên mặc long bào minh hoàng, trên long bào được thêu chín rồng vàng, nó chậm rãi đẩy mở cửa Hà Thanh điện.
“Bệ hạ.”
“Ừ.”
“Bệ hạ quyết định vào Hà Thanh điện ở sao ạ?” Duẫn công công đứng một bên lên tiếng hỏi.
Thanh niên lắc đầu: “Cô… Trẫm chỉ là hơi nhớ phụ Hoàng và Thẩm tổng quản thôi, nếu trẫm vào ở Hà Thanh điện này, lỡ đâu có một ngày phụ Hoàng bọn họ muốn về thăm nhà một chút, vậy thì ngủ chỗ nào?”
Doãn công công lặng lẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía thanh niên vừa là vui mừng, vừa là không đành lòng. Thanh niên giống như là một đứa trẻ ngóng theo phụ mẫu đi xa, vẫn luôn trông đợi bọn họ về nhà, mong đợi quà mặt từ tay họ, dù rõ ràng là nó biết hai người này sẽ không trở lại nữa.
“Doãn công công, ngươi nói… Trẫm có nên đi xem thử hay không? Lỡ như…”
Doãn công công không nói được gì, việc này sao ông có thể làm chủ được? Đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, đã có một giọng nói trong veo từ ngoài cửa truyền đến: “Đương nhiên là phải đi.”
“Minh Oản…”
Hoàng hậu mới được sắc phong mặc trên người bộ lễ phục kim phượng, nàng mỉm cười, bước vào Hà Thanh điện đi lại gần tân đế, vươn tay chỉnh lại mũ miện cho nó: “Bệ hạ mau đi đi, nói không chừng bọn họ còn chưa đi xa đâu.”
Lục Kiêm nhắm lại hai mắt, khi mở ra lần nữa, đã không còn vẻ lưỡng lự. Nó chạy ra khỏi Hà Thanh điện, giống như khi còn bé, chỉ có điều khi đó nó muốn chạy nhanh để không ai bắt được nó, mà giờ đây, nó đã trở thành tân chủ nhân của Hoàng cung này.
Dưới bóng cây cách cửa cung không xa, có một cỗ xe ngựa đang đậu.
Lúc Lục Kiêm chạy đến, đã thấy hai bóng lưng ngồi trên xe ngựa đang muốn rời đi: “Phụ ——”
Người nọ quay đầu, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, Lục Kiêm nuốt xuống nghẹn ngào nơi cuống họng: “Phụ thân, tổng quản.”
Hai người nọ nhìn nhau cười, phất phất tay với Lục Kiêm. Cũng giống với tiên Hoàng làm những việc kia vì Lục Uyên, Lục Uyên cũng vì Lục Kiêm mà trải ra một con đường thịnh thế. Những gì nên giao lại cũng đã giao lại, nên dặn dò cũng đã dặn dò, dù có còn lo lắng đi chăng nữa, thì Đại Dục sau này cũng đã là thiên hạ của Lục Kiêm.
“Trở về đi.” Nam tử cao lớn hơn, vỗ vỗ bờ vai nó, tay phải vung roi ngựa.
Lục Kiêm hít hít mũi, nhìn hai người dần dần đi xa. Bọn họ đi, dường như cũng mang theo cả hai mươi năm thời gian của Lục Kiêm, những lời dạy dỗ tha thiết của phụ Hoàng, những vui vẻ khó có được trên đường đi Huy Nam, ước nguyện trở thành minh quân được viết trên hoa đăng, sự đề phòng đối với tổng quản, vì mẫu hậu mà trù tính bày mưu, những tự trách trong lòng lúc chạy đến An Thọ cung, hối lỗi quỳ gối trong Hà Thanh điện, hậu cung ngươi lừa ta gạt, trên triều đình môi thương lưỡi biện, song long phù trĩu nặng… Tất cả ký ức dần mơ hồ theo bước chân rời đi của Lục Uyên và Thẩm Ngôn, dù cố gắng cũng không bắt lại được.
“Tổng quản!”
Thẩm Ngôn cả kinh, kéo dây cương, hắn quay đầu, phát hiện Lục Kiêm đang thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn.
“Tổng quản, sau này Kiêm nhi có thể đến tìm các ngươi không?” Lục Kiêm ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn.
Khóe môi Thẩm Ngôn cong lên, lần đầu tiên vượt qua khỏi ngăn cách thân phận, bàn tay đặt lên đầu Lục Kiêm, xoa xoa: “Đương nhiên có thể.”
“Vậy các ngươi sẽ định cư ở đâu!”
“Việc này à…” Lục Uyên sờ sờ cằm, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, “Vương thổ.”
Lục Kiêm chớp chớp mắt.
“Khắp thiên hạ này, đất nào mà chẳng phải là đất của Thiên tử, thiên hạ này đều là của con, ta và tổng quản tất nhiên là ở nơi con có thể tìm tới.”
Lục Kiêm cứ vậy mà ngơ ngác nhìn hai người đi xa, nhìn chốc lát rồi lại đột nhiên nở nụ cười ngây ngô, rõ ràng phụ Hoàng vẫn không có nói cho mình biết bọn họ sẽ định cư ở đâu, nhưng cũng không ngăn được tâm tình nó tốt lên.
Sẽ luôn có một ngày, có thể gặp lại.
Một trăm chín mươi mốt, làm bạn hồng trần.
“Gia… Chưa tới nơi sao ạ?” Thẩm Ngôn xoa xoa tay, suốt một đường đi đi dừng dừng ăn ăn uống uống, ngồi xe ngựa hơn cả tháng. Sắp đến tháng Chạp, bầu trời đã hạ từng cơn mưa tuyết, bọn họ vẫn chưa đến nơi. Lục Uyên thừa nước đục thả câu, không chịu nói trấn nhỏ mà y nhìn trúng rốt cuộc là nơi nào.
Lục Uyên đã sớm gỡ xuống tấm mặt nạ được Hạ thái y chế ra, thấy Thẩm Ngôn lạnh đến mức nói cũng không suông, mở áo choàng ôm hắn vào ngực mình: “Ở đây còn có thể lạnh hơn kinh thành được sao?”
Thẩm Ngôn được ấm áp bao vây lấy, cũng có chút ngượng ngùng: “Trước kia cũng mặc dày từng này thôi, nhưng lại không thấy lạnh, chẳng hiểu tại sao đông này lại bắt đầu sợ lạnh.” Nhớ lại sáng nay không chịu để cho Lục Uyên phủ thêm áo bông cho mình, lập tức cảm thấy hối hận.
“Ngươi đó…” Lục Uyên bật cười, “Biết tại sao không?”
“Tại sao ạ?” Thẩm Ngôn không biết thật, tuy rằng trước kia trong cung có lửa than hừng hực, nhưng hắn cũng có không ít lần đứng bên ngoài, sao giờ lại trở nên yếu ớt đi rồi.
“Bởi vì trước kia gia không thể quanh minh chính đại sủng ngươi, cho nên ngươi không sợ lạnh.” Lục Uyên đưa tay vuốt đi rét lạnh trên mặt hắn, “Nhưng bây giờ gia sủng ngươi lên đến trời, cũng không ai nói gì được gia.”
Thẩm Ngôn đỏ lựng hai tai, nhưng lạnh lẽo trong người lại được xua tan đi, giọng nói cũng bị Lục Uyên che đi: “Ta lên trời làm gì? Ta chỉ muốn ở trong ngực gia thôi.”
Lục Uyên cười hôn một cái lên mặt hắn, nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài: “Chúng ta đến trấn trên tránh gió tuyết, đợi tuyết ngưng rồi đi tiếp.”
“Dạ.”
Thật ra đi đâu mà chẳng được?
Lục Uyên bên người, chính là nơi khiến lòng ta an ổn. Nơi khiến lòng ta an ổn, ấy là nơi để về.
…
“Trấn này náo nhiệt thật đấy.” Thẩm Ngôn bọc áo choàng dày, dựa vào cửa sổ lầu hai của tửu lâu, cảm thấy rất mới mẻ.
“Tiểu ca này chắc là người nơi khác mới đến? Đây chính là lễ đón tuyết rất khó gặp được ở chỗ chúng ta.”
Thẩm Ngôn gật đầu: “Chúng ta đi ngang qua đây, ta họ Thẩm.”
“Thẩm Ngôn, Lục Hành Chỉ.” Lục Uyên cười bổ sung, năm đó trước khi y kế vị đã làm lễ nhược quán, phụ Hoàng ban tự cho y. Nhưng sau lễ nhược quán chỉ vài ngày, phụ Hoàng băng hà, tự này cũng không có ai gọi. Nếu đã quyết định ẩn cư, tất nhiên cũng không thể dùng tên mà tất cả mọi người đều đã biết đến.
“Hóa ra là Thẩm công tử, Lục công tử.” Một thanh niên trong tửu lâu đứng dậy chắp tay, “Người ở trấn chúng ta, vì nguyên nhân địa thế, hiếm khi được thấy tuyết rơi. Cho nên mọi người ngắm tuyết rất hưng phấn, để ăn mừng điềm lành này, mới lập ra lễ đón tuyết.”
Tuyết rơi mà lại biến thành điềm lành…
Thẩm Ngôn há hốc mồm, Lục Uyên mặc dù cũng chưa từng nghe qua, nhưng so với náo nhiệt bên ngoài, thứ làm y mê muội hơn ấy chính là nụ cười có phần ngây thơ của Thẩm Ngôn.
Hoàng cung kia, đã mang đến cho bọn họ rất nhiều thứ, nhưng cũng đã tước đi rất nhiều thứ.
Y và Thẩm Ngôn bị đẩy vào trong đoàn người đón tuyết, bọn họ bị những người dân thiện ý dán lên mặt những bông hoa tuyết giấy nho nhỏ được cắt sẵn, bọn họ hòa vào đám trẻ cùng nhau hát ca dao…
“Thích không?” Chẳng biết tự khi nào, Lục Uyên kéo Thẩm Ngôn ra khỏi đoàn người, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối cho hắn. Lục Uyên không kiềm được mà nghĩ, Thẩm tổng quản luôn luôn nề nếp thì ra lại có một mặt trẻ con như vậy.
Y không biết, lúc này Thẩm Ngôn cũng nghĩ hệt như y vậy. Đây là lần đầu tiên, sau khi nghe được tiếng nói cười của bách tính, Lục Uyên lại đơn thuần vì sự nhiệt tình của họ mà vui vẻ, mà không phải là vì mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
“Thích ạ.” Thẩm Ngôn ra sức gật đầu.
Lục Uyên cười cười chỉ lên trên.
Vành mắt Thẩm Ngôn bỗng chốc đỏ hoe, hắn thấy biển hiệu được treo trên cửa, nhìn hai chữ “Thẩm phủ” trên tấm biển.
Đó là chữ do hắn và Lục Uyên cùng viết vào ngày sinh thần năm nay của Lục Uyên, hắn nhớ khi ấy hắn từng hỏi một câu: “Bệ hạ bỏ xuống giang sơn vạn dặm, có thật là không hối hận?”
Hắn cũng nhớ rõ câu trả lời của Lục Uyên —— “Trẫm đã đến tuổi không còn mơ hồ do dự nữa rồi, có cái gì đáng để mà nghi ngờ đâu?”
Thật tốt, thật tốt.
Thẩm Ngôn chôn mặt vào bả vai Lục Uyên, lẩm nhẩm gọi: “Hành Chỉ, Hành Chỉ.”
Từ giờ cho đến mãi sau này, thế gian không còn Bình Võ đế sát phạt quả quyết và Thẩm tổng quản quyền thế khuynh triều nữa, chỉ còn lại hai người Lục Hành Chỉ và Thẩm Ngôn nguyện làm bạn hồng trần, làm đôi người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.