Edit: Siu Nhơn Mèo
Chẳng một ai hay biết, từ tiên tổ cho đến tiên Hoàng, từ Hoàng thượng rồi đến Thái tử, bóng lưng kia xuyên qua năm tháng, lặng lẽ chồng lên nhau.
Một trăm tám mươi sáu, chim tu hú.
“Hoàng, Hoàng huynh…”
Quy vương cảm thấy toàn thân mình đang phát run, đến quỳ gã cũng chẳng quỳ nổi nữa, đặt mông ngồi bệt xuống tấm lót mềm.
“Thập đệ, biệt lai vô dạng.” Khóe môi Lục Uyên ngậm cười, ném tấm mặt nạ sát xuống trước mặt Quy vương.
Quy vương nhìn mặt nạ sắt trước mặt, rồi ngước lên nhìn Lục Uyên, lại nhìn sang Thẩm Ngôn. Những kí ức lúc trước dần dần đọng lại, run giọng nói: “Ngươi, các ngươi đang đùa bỡn ta?”
“Đùa bỡn?” Lục Uyên ném cho gã một ánh mắt thắc mắc, “Trẫm không rảnh rỗi đến thế, nếu như ngươi không mưu phản, trẫm cũng sẽ không trầy trật như giờ.”
“Trầy trật…” Quy vương lẩm bẩm nói, lẽ nào bọn họ vẫn chưa hồi cung? Hay là vì Lục Uyên rời kinh, nên kinh thành đã xảy ra chuyện không hay gì rồi?
Nhìn vẻ mặt hả hê của Quy vương, Lục Uyên càng không thể hiểu nổi: “Nếu không phải vì bắt ngươi, trẫm cũng sẽ không bị Thẩm tổng quản cằn nhằn mãi đến tận giờ, hồi cung đã bao lâu rồi? Mà ngay cả tay của Thẩm tổng quản trẫm cũng chưa được sờ ——”
Thẩm Ngôn dĩ hạ phạm thượng vội bưng kín miệng Lục Uyên, lúng túng cười cười: “Nếu Quy vương đã không sao rồi, vậy thì Hoàng thượng còn có công vụ cần xử lý.”
Quy vương: “…” Hoàng huynh và thái giám tổng quản… Phải chi gã biết chuyện này sớm, thì còn cần gì phải ra tay với Thái tử nữa?!
Lục Uyên không nhìn cũng biết tỏng tên đệ đệ này của mình đang có suy nghĩ gì, liếc mắt nhìn gã: “Hẳn là may cho ngươi bây giờ mới biết, không thì ngày ngươi mở miệng cũng chính là ngày chết của ngươi.”
“Đi thôi.” Lục Uyên đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Ngôn, mặt này ủ rũ, có phần mất hứng, “Không thú vị.”
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, có lẽ là do càng gần đến ước hẹn mười năm mà Lục Uyên đã hứa lúc trước, hắn có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian này Lục Uyên cũng không kiềm được hưng phấn trong lòng. Tựa như một chú chim bị nhốt trong lồng sắt đã lâu, nay cuối cùng cũng thoát ra được khỏi chiếc lồng ấy. Không giống vậy, đông cung bên kia lại ảm đạm buồn bã, Lục Kiêm có thể mang máng đoán được một ít, sắc mặt nhiều ngày nay cũng chẳng hề có chút sức sống.
Thẩm Ngôn tuy đau lòng Thái tử, nhưng bên cạnh đó, hắn hiểu được sự chờ mong của Lục Uyên, bởi ấy cũng là nỗi mong mỏi của mình. Mong mỏi… Chân chính được cùng Lục Uyên bên nhau một đời.
“Hoàng huynh!” Quy vương thấy Lục Uyên muốn đi, lăn từ trên tháp mềm xuống đất, đuổi theo, “Hoàng huynh, Hoàng huynh!”
Nhưng trong chớp mắt lúc tay gã đã gần chạm được đến vạt áo, một hàng song sắt từ phía trên rơi xuống, song sắt và ba bức tường tạo thành một phòng giam lớn. Quy vương nhìn tấm song sắt lạnh lẽo gần ngay trước mắt mà lòng hoảng hốt.
Gã không quan tâm đến đau đớn trên tay do bị song sắt đè trúng, cố sức bắt lấy vạt bào minh hoàng: “Hoàng huynh!”
“Buông tay.”
“Hoàng huynh muốn giam ta đến khi nào?” Quy vương chỉ cảm thấy oan ức, nơi đây rõ ràng là một lồng sắt.
“Khi nào à?” Lục Uyên ném cho gã một cái liếc mắt, “Để xem đến khi nào ngươi sống đủ rồi, thì khi ấy lại ra.”
“Nhưng ta là thân đệ đệ của Người!” Quy vương nghẹn ngào nói, “Vả lại ta vốn dĩ không có thực lực để chống lại Hoàng huynh, chẳng phải sao? Mẫu hậu vừa mới chết, mà Người đã vội vã muốn ra tay với đệ đệ ruột duy nhất sao?”
Lục Uyên đột nhiên ngồi xổm xuống: “Lau nước mắt đi, chớ học theo điệu bộ của con hát. Ngươi có biết việc phụ Hoàng trước khi lâm chung đã để lại cho trẫm một đạo ý chỉ ban chết cho mẫu hậu không?”
“Ban chết… Mẫu hậu…” Quy vương lẩm bẩm nói, nhưng tại sao chứ? Giữ con bỏ mẹ sao? Nhưng lúc Hoàng huynh kế vị thì đã làm lễ cập quan, hơn nữa mẫu hậu đã đòi lấy lợi ích từ trên tay Hoàng huynh khi nào đâu? Nếu mẫu hậu có thể đấu lại được Hoàng huynh, thì mình cũng không đến mức trầy trật như hiện giờ.
“Biết tại sao phụ Hoàng không lập ngươi làm Thái tử không?”
“Tại sao?!” Quy vương vội vàng hỏi, chuyện này vẫn luôn nghẹn ở cổ họng gã, nửa đêm tỉnh giấc cũng sẽ cảm thấy không cam lòng, thậm chí ngay cả cái chức vị Vương gia này của gã cũng phông phải là do phụ Hoàng phong cho.
Lục Uyên gỡ từng ngón, từng ngón tay của gã ra, chậm rãi nói: “Chuyện về thân đệ của trẫm, trẫm vừa mới nói, ngươi quên mất rồi? Ngươi đánh giá vị trí của bản thân rất chính xác.”
Hô hấp của Quy vương cứng lại.
Trong phút chốc gã như rơi vào hầm băng, nước lạnh tràn vào tai, toàn thế gian như nhòa nhạt đi, không nghe thấy được gì. Gã chỉ có thể ngẩng đầu nhìn đôi môi đóng mở của Lục Uyên, qua rất lâu sau, mới nghe thấy được giọng nói mơ hồ ——
“Quy, là tên hiệu phụ Hoàng ban cho ngươi. Quy, là quy củ, cũng là đại biểu cho chim tu hú. Chẳng phải thái phó đã dạy rồi sao? Tu hú chiếm tổ*, đó là dùng để nói về loài chim này.”
*Chú thích của tác giả: Tu hú đẻ trứng trong tổ của những loài chim khác, để chúng ấp trứng và nuôi con cho mình. Từ đó có câu thành ngữ “tu hú chiếm tổ.”
Một trăm tám mươi bảy, phí cho đời này.
“Tiên Hoàng…” Thẩm Ngôn không nói được nữa, việc này hắn quả thật chưa từng nghe qua.
“Đại khái là vậy đấy.” Lục Uyên cười bất đắc dĩ, “Chẳng phải trẫm có nói với ngươi rằng trẫm đã từng giận dỗi theo đuôi phụ Hoàng nói với Người để thập đệ làm Thái tử rồi đấy sao? Lúc ấy phụ Hoàng nói cho trẫm biết chuyện về chim tu hú. Sau này, trước khi lâm chung, Người nói, nếu ta nguyện ý lưu lại cho thập đệ một mạng, thì hãy ban cho gã cái tên hiệu ‘Quy’ này.”
“Tiên Hoàng… Đã vì bệ hạ mà cân nhắc và chu toàn rất nhiều chuyện.” Tỷ như để lại mật chỉ ban chết cho Thái hậu, tỷ như để Lục Uyên phong Vương cho Quy vương, để Quy vương hiểu rõ ai mới là người năm giữ tính mạng của gã.
Nhưng âu cũng thật tàn nhẫn, nhìn thì như sách lược vẹn toàn, trên thực tế lại khiến cho Lục Uyên bị cô lập xa lánh…
“Trẫm không giết mẫu hậu, cũng sẽ không giết Quy vương… Cho dù hành vi của họ là không thể chấp nhận được, nhưng trẫm vẫn không muốn mang trên lưng nợ máu của người thân, trẫm sợ báo ứng, trẫm muốn cùng A Ngôn bình an đến già…” Khi bước chân Lục Uyên dẫm lên bậc thang cuối cùng bên ngoài địa lao, híp mắt nhìn về phía mặt trời chói chang trên bầu trời, y đã nói như thế.
“Nô tài hiểu.” Khóe môi Thẩm Ngôn khẽ cong, đừng nói là chỉ Lục Uyên sợ, hắn cũng sợ, “Vậy hãy để cho mình gã qua ngày trong địa lao, nghiêm túc hối lỗi, đợi cho gã hiểu ra rồi nói tiếp cũng không muộn.”
Hai người nhìn nhau cười, khóe môi lộ ra một nét cười xấu xa.
Hối lỗi, hiểu ra? Với tính nết của quy vương, lúc này sợ là đang chửi bới Thái hậu nương nương tại sao không chịu tuân theo quy củ mà ra ngoài lẳng lơ, dù cho Thái hậu chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với gã, dù cho tình thương người mẹ của Thái hậu đều trao hết cho gã…
Người như vậy, e là đến chết cũng sẽ không hối lỗi, không hiểu ra được cái sai của mình.
Một trăm tám mươi tám, người cô đơn.
“Chuyện của Quy vương giải quyết xong cả rồi.” Lục Uyên lắc lắc tay Thẩm Ngôn, “Đừng giận dỗi với trẫm nữa.”
“Sao lại không giận?” Thẩm Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười mà liếc y một cái, “Bệ hạ không quan tâm đến an nguy của mình, còn không cho nô tài quan tâm?”
“Trẫm…” Lục Uyên hắng giọng, ý thức được mình đang rơi vào thế hạ phong, vặn lại, “Nhưng Thẩm tổng quản cũng không đặt an nguy của mình lên trên hết? Trẫm bảo ngươi ở lại trông coi Hoàng cung, cũng đâu có cho ngươi xuất cung.”
“Hoàng thượng nhớ sai rồi.” Thẩm Ngôn nhướng mày, nom y hệt Lục Uyên, “Nếu Hoàng thượng gặp chuyện, thì xin hãy chờ nô tài một chút thôi.”
Lục Uyên lại bắt bí mà nhấn mạnh: “Đó cũng không phải là lý do để ngươi dấn thân nguy hiểm…”
“Nếu Hoàng thượng gặp chuyện, thì hãy chờ nô tài dưới địa phủ, nô tài sẽ đến tìm Người.” Thẩm Ngôn ngắt lời y, bình tĩnh nói, dường như những lời thốt ra từ miệng không phải là lời sinh tử, mà chỉ là một việc nhỏ tầm thường.
Lục Uyên không nói được gì nữa.
“Lục Uyên, ta với Người đã quen biết gần ba mươi năm, hiểu nhau thương nhau đã hơn mười năm. Giữ ta và Người, từ lâu đã không thể phân rõ đâu là ta, đâu là Người, nếu Người ngã bệnh, ta cũng khó chịu, nếu Người gặp nguy hiểm, ta càng hận không thể thay Người gánh chịu.” Thẩm Ngôn móc ra ngự ấn Lục Uyên tặng hắn, “Nét chữ này, ấn này, ta sẽ không từ chối nữa, bởi vì ta biết bệ hạ tin ta.” Hắn kéo tay Lục Uyên đặt lên lồng ngực nơi chứa đựng trái tim mình, “Lòng này, mạng này, lẽ nào bệ hạ còn không chịu nhận?”
“Ta biết bệ hạ ngại mặt mũi, nhưng mọi người hiện giờ đều nói bệ hạ anh dũng cơ trí. Cũng chỉ có ta nghĩ hành động này của bệ hạ là mạo hiểm, nô tài chỉ nói một chút, lải nhải một chút vậy thôi, bệ hạ thật sự không cần để ý như vậy.” Bên môi Thẩm Ngôn hiện lên một nét cười nhợt nhạt, hắn sao lại không biết, những cử chỉ, giọng điệu của Lục Uyên những ngày qua như thế, là bởi vì y ngại ngùng.
Lục Uyên mím môi, cuối cùng lại vung ống tay áo, lầm bầm một tiếng: “Sao lại không nghe ngươi khuyên bảo cho được? Nếu còn không nghe lời nữa thì ngươi lại có tiểu thiếp, ta dám sao?”
Thẩm Ngôn cười đuổi theo Lục Uyên, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Được, được, được, chỉ có một chính thất mà thôi…”
“Điện hạ?” Thái giám giữ ngoài cửa nhẹ giọng nói, “Có cần nô tài đi thông truyền một tiếng?”
Lục Kiêm nhìn thoáng qua sấp tấu chương vẫn chưa phê xong mà nó đang ôm trong tay, thở dài một hơi. Vốn dĩ nó nên tức giận, giận phụ Hoàng tại sao muốn ném giang sơn này lại cho mình. Nhưng khi nó nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ vụn trong điện, đáy lòng bỗng chốc dấy lên đau xót, đáy mắt cũng có phần ẩm ướt.
Suy cho cùng, chỗ cao không tránh được lạnh, mong muốn của phụ Hoàng chẳng qua cũng chỉ là có được người tri kỉ mà thôi, mong được sống cuộc sống của người bình thường, nhìn ngắm cảnh đẹp mà trước đó đã từng bở lỡ, cảm nhận sự vui vẻ của một người dân thường.
Phụ Hoàng bỏ ra cho Đại Dục đã quá đủ rồi, sao bọn họ có thể đòi hỏi nhiều thêm được nữa?
“Đừng quấy rầy họ, cô về đông cung trước.”
“Vâng.” Thái giám giữ cửa nhìn theo bóng lưng Thái tử, không khỏi cảm thấy bóng lưng màu vàng hơi đỏ kia có mấy phần cô đơn.
Sau đó gã lại lắc lắc đầu xua tan đi ý nghĩ miên man của mình, đó là Thái tử, dưới một người trên vạn người, là Hoàng thượng tương lai, muốn cái gì mà chẳng có? Sao lại cô đơn cho được? Chắc chắn là do mình nhìn lầm rồi.
Chẳng một ai hay biết, từ tiên tổ cho đến tiên Hoàng, từ Hoàng thượng rồi đến Thái tử, bóng lưng kia xuyên qua năm tháng, lặng lẽ chồng lên nhau.
Chỗ cao không tránh được rét lạnh, chưa lên đến đỉnh núi, mà người nay đã sớm giác ngộ được ý lạnh.