Edit: Siu Nhơn Mèo
Trà này là loại mà Lục Uyên thích uống, mọi khi hắn luôn nghĩ nó đắng, nhưng lúc này uống vào lại làm dịu đi nỗi lòng nôn nóng nơi hắn
Một trăm bảy mươi tám, tiểu Hầu gia.
“Thẩm gia.” Ám Tam vốn nghĩ rằng mang theo Thẩm Ngôn, hành trình sẽ bị kéo dài, không ngờ Thẩm Ngôn lại không hô khát cũng không than mệt, đói bụng thì gặm lương khô mua được từ trạm dịch. Cũng không trách Ám Tam có suy đoán này, tuy rằng gã biết Thẩm Ngôn thủy chung một lòng với Lục Uyên, chưa từng được sủng mà làm kiêu. Nhưng gã cũng biết, chi phí ăn mặc của Thẩm Ngôn được Lục Uyên chiếu theo tiểu chuẩn của chính y mà làm.
Ám Tam nhìn bóng lưng vội vã thúc ngựa của Thẩm Ngôn, một kẻ trước giờ vẫn luôn coi nhẹ tình cảm của người thường là gã cũng không nhịn được mà sinh ra cảm giác hâm mộ.
Nếu có một người có thể đối đãi với mình như vậy, gã nghĩ chắc có lẽ gã cũng có thể buông bỏ cuộc sống như hiện giờ. Làm ám vệ thật ra rất kích thích, cũng rất phóng khoáng, nhưng tâm thì không được an ổn.
“Ám Tam?” Thẩm Ngôn ghìm ngựa, quay đầu, “Chúng ta phải nhanh lên, đến kịp nơi trước buổi trưa.”
“Vâng!” Ám Tam lấy lại tinh thần, vung dây cương, chạy nhanh đến. Cùng lắm… Lục Uyên thoái vị, gã cũng từ chức được rồi, chắc hẳn thôn trấn mà Hoàng thượng tìm được ắt cũng là vùng đất trù phú.
Cũng nên nói là bọn họ may mắn, hai người mới vừa vào thành, ở cổng thành sau lưng đã có hai đội binh sĩ, nói là theo mệnh lệnh của bề trên phải tăng cường kiểm tra cửa trạm.
“Thẩm gia, trước ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút chứ? Chạy suốt một ngày đêm trên đường, thuộc hạ sợ ngài không chịu nổi.”
Thẩm Ngôn không có ý kiến gì, chỉ nói: “Dẫn ta đến gian phòng lúc trước Lục gia đã ở, sau đó bảo Tiết tướng quân và những thủ hạ còn lại bên trong thành vào đó gặp ta.”
“Vâng.”
…
“Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?”
“Phòng chữ thiên số một.” Ám Tam đọc ra số phòng, vì tránh để rò rỉ đầu mối, gian phòng Lục Uyên ở lúc trước vẫn chưa được trả lại.
Nhưng sắc mặt của điếm tiểu nhị lại thay đổi, cười nịnh nọt nói: “Gia, vị gia này, ngài xem, tiểu nhân sắp xếp cho ngài ở phòng số hai được không? Đây…”
“Rõ ràng chúng ta vẫn chưa trả lại phòng.”
“Việc này… Tiểu nhân biết, gia ngài châm chước cho một lần này…” Ánh mắt của điếm tiểu nhị cứ liên tục liếc lên lầu, vẻ mặt khó xử, những nhìn thanh kiếm bên hông Ám Tam cũng biết người này không dễ chọc, liền nhỏ giọng nói, “Không phải là tiểu nhân không cho ngài ở, nhưng quan lão gia muốn ở…”
Quan lão gia…
Nơi này là đất phong của Quy vương, e rằng quan lão gia là chỉ những người của Quy vương phủ rồi.
Đang khi Ám Tam do dự không biết có nên động thủ hay không, Thẩm Ngôn đã móc từ trong lòng ra một tấm lệnh bài đập lên bàn, mắng: “Quan gia? Ngươi biết ông đây là ai không? Vương gia của các ngươi gặp ta còn phải gọi một tiếng biểu ca.”
“Chớ có nói xằng!”
Khúc quanh nơi lầu hai có một tên thị vệ xuất hiện, rút bội kiếm bên hông ra hơn phân nửa: “Người phương nào dám làm càn ở đây?”
“Ta, ông của ngươi đây, An Tôn Hầu.” Thẩm Ngôn hừ một tiếng, khuôn mặt mang vẻ vô lại, nhưng quanh thân lại chứa đựng quý khí, quả thật có phần giống với một tên hầu gia ngu ngốc.
Ám Tam: “…” Tuy An Tôn Hầu là con ruột của cô cô Hoàng thượng, nhưng quả thật là rặc một kẻ ngu ngốc. Có điều… Ngay cả thánh chỉ Thẩm tổng quản cũng giám làm giả, càng không cần phải nói chi đến một An Tôn Hầu nho nhỏ.
“Ta đi ngang qua đây, vốn không muốn quấy rầy biểu đệ, nhưng nếu khách điếm này đuổi khách, thôi ta đến ở Vương phủ vậy.” Thẩm Ngôn lắc đầu, dẫn theo Ám Tam định rời đi.
“Chờ chút!” Tên thị vệ trên lầu gọi hắn lại, “Hầu gia xin chờ trong chốc lát.”
Qua thời gian nửa chén trà, có một nhóm người từ trên lầu kéo xuống, người dẫn đầu nuôi hai chòm ria mép, quan sát chằm chằm Thẩm Ngôn thật lâu: “Tham kiến tiểu Hầu gia.”
“Không dám.” Thẩm Ngôn nhẹ giương mắt nhìn gã qua lớp mặt nạ.
Người nọ cười híp mắt nói: “Thân phận hầu gia cao quý, sao đột nhiên lại đến đây thăm hỏi?”
“Đi ngang thôi, dừng lại nghỉ chân.” Thẩm Ngôn móc trong tay áo ra một miếng ngọc bội gần như trong suốt, “Hay là nói, thứ ngươi muốn xem là cái này?”
Lưu Ly Phượng bội, là ngọc bội mà năm xưa tiên Hoàng ban cho trấn quốc trưởng công chúa, tương đướng với một tấm kim bài miễn tử.
Sắc mặt người nọ biến đổi, khom người nói: “Tham kiến tiểu Hầu gia.”
“Mau cút!” Thẩm Ngôn vung tay, nện xuống mặt bàn một thỏi vàng, “Tiểu nhị, tiền trà nước.”
Điếm tiểu nhị kinh sợ gập thắt lưng: “Nhị vị gia, mời lên lầu.”
Một trăm bảy mươi chín, Long Phượng Hoàn.
“Thẩm gia, miếng ngọc bội kia là thật sao?” Ám Tam có phần bội phục thủ đoạn của Thẩm Ngôn, vừa nãy gã còn đang định dùng vũ lực để giải quyết, nhưng Thẩm Ngôn lại biên ra một thân phận.
“Là thật.” Thẩm Ngôn đã vào đến phong chữ thiên số một, không biết đang suy nghĩ gì, thuận miệng đáp, “Người ngoài không biết, thế nhưng sau khi bệ hạ đăng cơ, trấn quốc trưởng công chúa đã trả lại Lưu Ly Phượng bội.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bà là trấn quốc trưởng công chúa chân chính.” Biết con cháu không chịu cố gắng, liền dứt khoát trả lại ngọc bội để tuyệt đi ý niệm trong đầu bọn họ, “Đất phong của trưởng công chúa cách đây không xa, để phòng ngừa chuyện không may, ta đem ngọc bội theo, không ngờ còn thật có chỗ dùng.”
Thẩm Ngôn sờ sờ cằm: “Ám Tam, ta nhớ ngươi nói ngươi là người cuối cùng rời đi, trước khi ngươi đi thì Lục gia ngồi ở chỗ nào?”
“Ở đây.” Ám Tam chỉ chỉ vào một chỗ.
Thẩm Ngôn gật đầu, hắn ngồi xuống vị trí mà Ám Tam chỉ, châm một chén trà, vừa ngẩng đầu đã có thể trông thấy quang cảnh ngoài cửa sổ.
Ám Tam nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn, chẳng hiểu tại sao gã lại cảm thấy Thẩm Ngôn lúc này lại như hòa làm một với Lục Uyên. Cảm giác mà hắn mang lại cho mình, cũng giống với cảm giác mà chủ tử mang lại —— Mày không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm việc theo mệnh lệnh thì sẽ không xảy ra sai lầm.
“Ám Tam!” Thẩm Ngôn đột nhiên mở miệng gọi, “Những người khác khi nào đến?”
“Trước đó thuộc hạ đã phát ám hiệu, chắc cũng sắp rồi.”
Trong lúc nói chuyện đã có một bóng người nhảy xuống từ trên xà nhà: “Tham kiến Thẩm gia.”
Chẳng bao lâu sau, những ám vệ còn ở lại trong thành đều đã đến.
Thẩm Ngôn nhìn về phía bọn họ: “Hiện giờ các ngươi cần phải nghe theo lệnh của ta.”
“Vâng!”
“Sau một nén nhang ta muốn biết được tất cả những nhà có tiệc hỉ trong ba ngày gần đây, trong đó là những đám đưa rước dâu có đi ngang qua khách điếm này.”
Chúng ám vệ hai mặt nhìn nhau, tuy rằng đều không hiểu gì những vẫn lĩnh mệnh rời đi, Ám Tam được gọi ở lại cũng không hiểu ra sao.
“Thẩm gia, thuộc hạ không hiểu.”
“Gia biết một khi y mất tích, các ngươi chắc chắn sẽ tìm ta, vì vậy mới để lại ngọc bội. Y biết ta hiểu ý y…” Thẩm Ngôn móc ngọc bội ra, “Lúc mua miếng ngọc bội này ta cũng không hiểu biết gì về ngọc, chủ tiệm hỏi ta tăng cho ai, ta nói là người trong lòng. Chủ tiệm liền lấy cho ta miếng ngọc bội này. Thật ra, ngọc này mà tặng cho gia… Là bôi nhọ y, đây là Long Phượng Hoàn bội, khi kết thân thì nam tử sẽ tặng cho nữ tử, ngọc này mang ý là đính hôn, nhưng nó là ngọc bội dành cho nữ tử.”
“Ta nghĩ chủ chữ chẳng hề cảm thấy bị bôi nhọ.” Ám Tam đột nhiên nói, “Chủ tử đã từng nói, y với ngài tuy hai mà một, càng không cần phải phân trong ngoài. Chủ tử cũng không ngại, Thẩm gia hà tất phải để ý đến chuyện này?”
Thẩm Ngôn ngẩn ra, sau đó cười cười: “Ta hiểu, đa tạ ngươi.”
Thật ra việc này nếu không phải là vì để giải thích cho phán đoán của hắn, Thẩm Ngôn tuyệt không có khả năng nói cho người khác nghe: “Khi đó gia đã từng trêu ta, nói ta dã tâm bừng bừng, vọng tưởng muốn y làm tân nương cho ta.”
“Cho nên ngài mới bảo chúng ta điều ta những nhà có hỉ sự?”
“Đúng, các ngươi đã lục soát chặt chẽ đến như thế, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Quy vương. Nhưng ta thấy người của Vương phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế, chắc hẳn có người đứng phía sau chỉ huy.” Ngón cái Thẩm Ngôn vuốt ve miếng ngọc bội trơn bóng, “Sở dĩ gia tùy tiện rời đi, chắc là vì vô tình phát hiện ra việc này. Lại lo bị mất tung tích Quy vương, Quy vương… Hẳn đã cải trang thành nữ tử mới thoát được sự kiểm tra của các ngươi.”
Ám Tam: “…” Gã nên nói gì bây giờ? Là do bọn gã quá đơn thuần rồi…
Một trăm tám mươi, thần hiểu rõ.
“Thẩm gia bảo chúng ta tăng cường rà soát? Khua chiêng gióng trống tìm người?” Người nói là tướng quân Tiết Minh, lúc này gã cũng đã vào đến phòng chữ thiên.
“Đúng vậy.” Thẩm Ngôn híp mắt, “Lục soát từng nhà, từng nhà một.”
“Nhưng an nguy của Lục gia…” Tiết Minh có hơi do dự, sở dĩ bọn họ vẫn luôn điệu thấp tìm người, là bởi vì lo cho an toàn của Lục Uyên.
“Nghe ta đi, nhiều binh sĩ áp sát vào thành, các ngươi không cần tìm từng nhà thật sự, nhưng phải khiến cho bọn họ căng thẳng.” Tiết Minh hiểu, trước khi rời đi lại mím môi, vẫn phải nói: “Thẩm gia, nội tử nhờ ta hỏi thăm Thái tử điện hạ vẫn khỏe chứ?”
“Tiết tướng quân.” Thẩm Ngôn nhìn gã, “Thái tử là trữ Quân, là người các ngươi có thể dò hỏi được sao? Tiết tướng quân, có cần bổn công nhắc nhở ngươi hay không, tại sao Lục gia lại xuống tay với Quy vương?!” Chính là bởi vì có hơn phân nửa khả năng Quy vương biết được chuyện giữa Tiết Minh và Hoàng hậu từ chỗ Thái hậu, hơn nữa e đã có ít nhiều suy đoán từ trước khi Thái hậu hồi cung luôn rồi, mới có việc đưa thế tử vào cung sau này.
Tiết Minh nghẹn lời, vẻ mặt có phần ảm đạm.
Thẩm Ngôn tự châm trà cho mình, trà này là loại mà Lục Uyên thích uống, mọi khi hắn luôn nghĩ nó đắng, nhưng lúc này uống vào lại làm dịu đi nỗi lòng nôn nóng nơi hắn: “Bổn công khuyên ngươi một câu, các ngươi nóng vội nửa cuộc đời để cầu lấy kết quả này, dù cho Thái tử kế vị, cũng là truy phong thân mẫu Liễu Hoàng hậu, chẳng hề có một chút liên quan nào với Bình Nhạc công chúa, ngươi có hiểu?”
“Thần, hiểu rõ.”
…
“Thần, hiểu rõ.”
“Hiểu rõ sao còn chưa cút đi?!” Giọng nói thô thiển của nữ tử cao to vô cùng gắt gỏng, “Bản Vương phải ra khỏi thành! Hôm nay phải đi!”
“Vâng, vâng, thần đi sắp xếp ngay.”
Bốn người giữ cửa đeo mặt nạ bảo hộ bằng sắt, một hộ vệ trong đó nghe thấy vậy, mắt lặng lẽ giật giật.
Thần… Quả nhiên là lòng muông dạ thú. Tuy Đại Dục có đất phong Vương, nhưng chỉ thu thuế ruộng đất, cũng không có quan viên được điều nhiệm tới.
Lần nữa nghe thấy tiếng kỵ binh qua lại ngoài cửa, Quy vương triệt để nóng nảy: “Bản Vương bây giờ sẽ ra khỏi thành.”
Mọi người cũng hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy nữa tất nhiên sẽ gặp chuyện. Cũng không biết là tại sao, Tiết Minh lại thay đổi đi phong cách hành sự cẩn thận vốn có, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.
Ngay cả Quy vương cũng thầm lẩm bẩm trong lòng, lẽ ra người thông minh như Hoàng huynh nên biết được trên tay mình còn có con át chủ bài mới phải, cho nên là phải ngầm sai Tiết Minh mà không phải là trực tiếp đánh dẹp mình. Hơn nữa để lại di thể giả nọ hẳn có thể giúp gã qua mắt trót lọt được mới đúng chứ, cũng chẳng biết hiện giờ là tình thế gì đây nữa.
“Vương gia, mời lên kiệu.” Ôm sự hoài nghi, nữ tử cao to mặc một thân hồng y đành phủ khăn voan lên đầu, ngồi vào kiệu. Mà bốn tên thị vệ đeo mặt nạ sắt cũng lần lượt phóng lên ngồi trên ngựa cao to.
“Khởi kiệu ——”
Mà Thẩm Ngôn lúc này đang ngồi chờ ở khách điếm lại nhận được tin tức của ám vệ vội vàng mang về: “Thẩm gia, không xong rồi, bên kia có đến sáu, bảy cỗ kiệu hoa muốn ra khỏi thành.”
“Có bao nhiêu cỗ trùng với ngày hôm đó?”
“Trùng?” Lần này ám vệ hiểu ra ngay trong chớp mắt, lẽ nào người của Quy vương phủ đang trà trộn trong đám rước kiệu hoa? “Thuộc hạ đi xác định ngay.”
Thẩm Ngôn híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Cứ làm theo lệnh của ta, không được bỏ sót cái nào!”