Edit: Siu Nhơn Mèo
“Ngươi nghĩ trẫm là vì bọn họ, mà thật ra chẳng phải là vì tên dưa ngốc ngươi sao? Bị người khác bức hiếp cũng không biết đường tìm trẫm mách tội.”
Một trăm năm mươi ba, con giống cha.
Lục Kiêm nói năng có khí phách, tiếng nói vang vọng thật lâu trong đại điện.
Chúng thần nhìn mà choáng váng, mà những lão thần đã đi qua hai triều Vua cũng bất chợt ướt khóe mắt. Bọn họ dường như nhìn thấy được Lục Uyên của 20 năm trước, cũng đứng ngay trên đại điện này xin xuất chiến với Nhu Nhiên, y nói —— “Nhi lang Đại Dục ta nếu cứ mặc cho Nhu Nhiên khi dễ, thì làm sao xứng đáng với các tướng sĩ nơi biên quan, làm sao xứng đáng với thiên hạ bách tính! Nếu phụ Hoàng nguyện chiến, Lục Uyên nguyện là người đầu tiên ra chiến trường. Say sưa, ca hát sống một mình, chẳng bằng da ngựa bọc thây!”
Chính vì những lời này mà khiến không ít võ tướng kiên định theo sau Lục Uyên.
Có điều tiên Hoàng lúc đó tuổi đã già, hơn nữa Thái tử đã bị phế, trữ vị phân tranh không ngừng, sớm đã không còn tinh lực để khai chiến toàn diện với Nhu Nhiên. Cho nên chuyện đầu tiên sau khi Lục Uyên đăng cơ, đó chính là khai chiến với Nhu Nhiên.
Mà Lục Kiêm lúc này, rõ ràng là một bộ giống y với Lục Uyên năm đó. Quả thực, hổ phụ vô khuyển tử, hổ phụ vô khuyển tử*… Thái tử tựa thanh bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ, không xuất kiếm thì thôi, vừa xuất kiếm thì chính là phong mang bức người.
*Hổ phụ vô khuyển tử: Cha hổ thì tất nhiên con không thể là chó. Ý muốn nói Cha tài giỏi thì tất sẽ sinh ra con tài giỏi.
“Hay!” Lục Uyên cười vang nói, “Nói rất hay, đây đúng là khí phách nên có của Thái tử Đại Dục ta!”
“Có điều Kiêm nhi à…” Lục Uyên chuyển hướng, “Nhu Nhiên vương là khách.”
Nhu Nhiên vương bị Lục Kiêm trấn áp lúc này nỗ lực tìm về thần trí, xuôi theo nói: “Nào, nào có nghiêm trọng như lời Thái tử nói? Nhu Nhiên đã thần phục từ lâu, nhưng dường như Thái tử cũng không có lòng tiếp nhận.”
“Ồ.” Lục Uyên khoát tay áo, “Nhu Nhiên vương có chỗ không biết rồi, Kiêm Nhi vẫn luôn hiếu khách, lần này còn chuẩn bị lễ vật riêng cho Nhu Nhiên vương. Vốn dĩ trẫm định nhắc nhở Thái tử một chút, nhưng trẫm thấy lễ vật mà Thái tử đưa lên, Nhu Nhiên vương cũng đã nhận, trẫm cũng không nói nhiều nữa.” Lục Uyên kéo khóe môi, chân thành nói, “Nhu Nhiên vương có thỏa mãn với… Thanh kiếm chém tà này hay không?”
Mọi người đưa mắt nhìn về thanh kiếm vẫn còn đang nhỏ máu cắm trên bàn của Nhu Nhiên vương.
Một thanh bảo kiếm chém tà tốt vô cùng.
Một trăm năm mươi bốn, phần thưởng của phụ Hoàng.
“Phụ Hoàng…”
“Phụ Hoàng…”
“Phụ Hoàng…”
Lục Uyên quay đầu nhìn Lục Kiêm chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, giả vờ cả giận nói: “Gọi hồn hả?”
“Phụ Hoàng.” Lục Kiêm ấm ức hề hề nói, “Đó là bảo kiếm Người ban cho nhi thần.” Ý muốn nói sao Người có thể tùy tùy tùy tiện tiện tăng lại cho Nhu Nhiên vương như vậy?
“Được rồi được rồi.” Lục Uyên bị phiền đến đau đầu, “Trẫm tìm người trộm về cho con.”
“Nhi thần cảm tạ phụ Hoàng.”
Nhìn dáng dấp vui vẻ khôn siết của Lục Kiêm, Lục Uyên cười mắng: “Không có tiền đồ, sau này thiên hạ đều là của con, quan tâm một thanh kiếm đến như vậy sao?”
“Không giống, kiếm này là do phụ Hoàng ban tặng.”
Lục Uyên cười liếc mắt nhìn nó: “Còn không đi đi? Chẳng phải trẫm đã đáp ứng rồi sao?”
“…” Lục Kiêm mím môi, “Bao lâu nữa thì nhi thần mới có thể đến lấy kiếm ạ?”
Thẩm Ngôn “phụt” một tiếng cười không dừng được, nhận lấy ánh mắt ai oán của Lục Kiêm, thi lễ một cái: “Nô tài thất nghi.”
“Thẩm công công, ngài đừng tự xưng nô tài với cô, cô không dám nhận.”
“Thái tử dám đứng trước mặt mọi người phá đi lễ vật được dâng tặng, sao mà lại sợ nô tài?” Thẩm Ngôn cố ý nghiêm mặt nói, nhưng ý cười bên khóe môi đã tiết lộ tâm tình của hắn.
Mắt thấy Thái tử vẫn còn bám dính theo quay đầu nhìn xung quanh, Lục Uyên buồn cười lắc đầu, đi đến trước mặt Lục Kiêm, bàn tay nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu nó: “Làm không tệ, có phong cách của vi phụ. Không, con làm còn tốt hơn cả trẫm.”
Lục Kiêm ngẩng đầu, muốn nói gì đó. Nó muốn nói thật ra nó còn lâu lắm mới bằng được với phụ Hoàng, nhưng bàn tay to lớn của phụ Hoàng đang nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, ngăn trở mọi ngôn ngữ của nó.
“Trẫm không giống với con, từ nhỏ trẫm cũng không được sủng ái, ngôi vị Hoàng đế cũng là do sau khi đại ca bị phế, trải qua nhiều lần gian truân mới đến tay trẫm. Nhưng con từ nhỏ đã là Thái tử, chưa trải qua chiến loạn, trữ vị an ổn. Cho nên, trẫm rất vui khi con không đánh mất đi khí phách và sự sắc bén nên có.”
Lục Kiêm nhận được lời mà nó muốn nghe nhất suốt 16 năm qua, lời khen ngợi đến từ Lục Uyên —— “Sống trong gian nan khổ cực mà có lòng lo cho nước cho dân, ấy thì không khó, sinh trong phú quý nhưng tâm vẫn đau đáu vạn dân mới khó, Kiêm nhi, trẫm và Thẩm Ngôn cũng rất vui vẻ.”
…
Cả ngày hôm nay trên khuôn mặt Lục Kiêm luôn tràn đầy một loại hạnh phúc không tên, khiến cho nó khi ngẩng đầu nhìn Lục Minh thì không kịp thu lại ý cười bên môi.
“Thái tử ca ca.” Lục Minh mím môi, “Là do Lục Minh không tốt, ngài đừng giận Lục Minh.”
Lục Kiêm nhìn về phía Lục Minh, vốn nó còn tưởng rằng Lục Minh là nhằm đến Thẩm Ngôn, nó nghĩ Lục Minh biết được gì đó từ chỗ Thái hậu. Thế nhưng trên đại điện, nó mới hiểu được ra là lần này Lục Minh nhằm vào mình.
Hơn nữa xem ra Lục Minh không giống như đang giúp mình, mà lại giống như là nóng lòng muốn cướp lấy ngôi Thái tử.
Lục Kiêm đánh giá Lục Minh, hình như Lục Minh có lén giao dịch với Nhu Nhiên, đến cùng là chủ ý của riêng Lục Minh, hay là chủ ý của vị Hoàng thúc mà nó chưa từng gặp kia đây?
Trong chốc lát Lục Kiêm đã suy nghĩ đến rất nhiều điều. Chính nó cũng không tự ý thức được, nó cảm thấy mình còn quá nhỏ, nhưng trong vô tình nó đã sớm dùng tư duy của một bậc Đế vương để tự hỏi vấn đề rồi.
Nó sẽ tự hỏi rằng một quyết định nào đó có thể sẽ khiến rút dây động rừng hay không, có gây nên hậu quả không thể dự tính trước được hay không. Từ lâu nó đã không còn là tiểu Thái tử lỗ mãng phóng đến ngự thư phòng, chất vấn Lục Uyên tại sao lại để mẫu hậu làm tấm chắn cho Thẩm tổng quản năm xưa nữa rồi.
Mình năm đó còn căm giận bất bình, nhưng bây giờ nghĩ lại, những gì mình thấy lúc đó chỉ là mặt ngoài, chỉ là cái được gọi là sự thật mà phụ Hoàng muốn cho mọi người thấy mà thôi.
“Thái tử ca ca?”
Lục Kiêm lấy lại tinh thần, mắt lạnh nhìn Lục Minh: “Cô chỉ có hai đệ đệ, ngươi là đứa nào?”
Lục Minh trừng to hai mắt, Lục Kiêm ôn hòa lễ độ trong miệng mọi người vậy mà lại xé mặt với nó?
Một trăm sáu mươi sáu, người bên cạnh.
“Thái tử nói như vậy?” Lục Uyên cười lắc đầu, “Nếu Kiêm nhi không có dự định giữ lại Lục Minh, chúng ta đây cũng có thể ra tay rồi.”
Nghe Doãn công công nói xong, thật ra Thẩm Ngôn có chút bất đắc dĩ: “Có phải mọi người có chút gì đó hiểu lầm Thái tử hay không? Một khi Thái tử nếu thật sự là người đến con kiến cũng không giám giết, chỉ sợ quả thật là không sống trong cung nổi nữa.”
“Còn gì nữa không?” Lục Uyên thấy Doãn công công muốn nói lại thôi, liền biết vẫn còn có chuyện tiếp sau.
“Còn có một việc ạ.” Doãn công công nhớ lại, “Sau khi Thái tử điện hạ lật bài với Quy vương thế tử, hai người được Thái tử cứu kia lại đến quỳ gối trước mặt Thái tử, nói phải báo đáp ân cứu mạng của Thái tử.”
“Ồ?” Lục Uyên hứng thú hỏi, “Kiêm nhi chắc là không nhận?”
“Bệ hạ, Người làm sao biết được ạ?” Doãn công công hơi hoang mang, “Nhưng nô tài thấy hai người kia quả thật là bộ dáng muốn báo ân.”
Lục Uyên khoát khoát tay: “Hai chuyện khác nhau, trẫm đoán Kiêm nhi sẽ nói —— cô cứu các ngươi không phải vì muốn các ngươi báo ân, tâm ý cô nhận, nhưng cô dùng không quen người bước ra từ phủ khác.” Ý muốn nói, cô cứu ngươi là do cô tình nguyện, nhưng để ngươi báo ân thì cô vẫn không tin tưởng được ngươi.
“Sao bệ hạ lại biết?” Doãn công công lấy làm ngạc nhiên, Thẩm Ngôn cũng ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại một chuyện cũ lúc trước ——
Đó là vào năm Vĩnh Thái thứ ba mươi chín, Lục Uyên vừa lên làm Thái tử, lúc đó tiên Hoàng đang ốm đau, nên y phải gánh nhận trọng trách giám quốc*.
*Giám quốc: Chế độ được áp dụng khi Hoàng đế xuất cung tuần tra, tổ chức vây săn, hay do ốm đau bệnh tật; Thái tử sẽ là người ở lại trong cung để tạm thay Hoàng đế xử lý chính vụ.
Thời điểm đó hắn cũng bận sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không hề hay biết có một việc đang lặng lẽ xảy ra ở gần mình. Mãi cho đến một lần hắn nhìn thấy thời gian biểu ca trực của mình được xếp toàn là kéo dài đến khuya, mới giật mình cảm thấy không đúng lắm.
Lúc Lục Uyên ngủ thì hắn đang làm việc, đến khi Lục Uyên rời giường thì hắn đã bị thay ca bởi một thái giám khác.
Khi đó một Thẩm Ngôn hiền lành như thỏ còn tưởng rằng công công chưởng điện không biết hắn là thiếp thân thái giám bên người Lục Uyên, ngây ngô đi hỏi, lại bị vị công công nọ trừng cho một cái: “Hiện giờ điện hạ là thân phận gì? Còn ngươi là thân phận gì? Điện hạ xử sự khoan dung, tất nhiên là có rất nhiều người muốn dốc sức vì điện hạ. Thẩm Ngôn, ta khuyên ngươi một câu, trong cung không thiếu người có lòng trung thành, chỉ thiếu người thông minh, chỉ cần điện hạ có bản lĩnh thì xung quanh vĩnh viễn đều là những kẻ chịu thần phục!”
Thẩm Ngôn cái hiểu cái không mà thất hồn lạc phách về đến tẩm điện của Lục Uyên. Lúc đó vừa mới đầu giờ sửu (từ 1 đến 3 giờ sáng), Thẩm Ngôn vốn nghĩ rằng Lục Uyên hẳn đã ngủ, lại phát hiện trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Bước vào liền thấy một đám cung nhân quỳ trên mặt đất, mà Lục Uyên thì mặt mày thâm trầm ngồi trên cao.
Thẩm Ngôn hoảng hồn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đang lúc rối loạn hoang mang định quỳ xuống, đã thấy Lục Uyên quay đầu vẫy vẫy tay với hắn: “Thẩm Ngôn, đến bên cạnh trẫm.”
Đợi đến khi hắn tới cạnh bên người Lục Uyên, Thẩm Ngôn ngây thơ khi ấy liền nghe thấy Lục Uyên lạnh lùng nói: “Cô có mắt, có tai, biết ai có thể làm việc, ai là phế vật. Cũng biết ai trung thành, ai không trung! Cô chỉ nói những lời này một lần duy nhất, mong chư vị nhớ kỹ trong lòng —— người bên cạnh cô, đều đã cùng cô đi qua mưa gió, nếu kẻ nào muốn động đến, vẫn nên ước lượng một chút xem mạng của mình có đủ cứng hay không, ước lượng xem thủ đoạn của chủ tử sau lưng các ngươi có đủ cao minh hay không đi!”
…
“Sắp xếp đi, theo kế hoạch mà làm.” Lục Uyên dặn dò xong, đợi Doãn công công lui ra ngoài rồi, y vừa quay đầu đã thấy Thẩm Ngôn đỏ mặt đứng tại chỗ đó.
“A Ngôn? Nghĩ gì thế?”
“Nô tài nhớ khi đó bệ hạ răn dạy cung nhân, sau đó chẳng phải lại thật sự tra ra được đa số đều là tai mắt của các cung phái tới sao?” Thẩm Ngôn bội phục nói, “Những lời bệ hạ nói đêm đó, những lão nhân trong phủ đệ cùng theo Người ra ngoài vẫn nhớ mãi cho đến nay chẳng hề quên.”
“Vậy A Ngôn có quên hay không?” Lục Uyên tiến vào trong hắn, nhẹ nhàng bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của hắn.
Mặt Thẩm Ngôn nóng bừng, thấp giọng nói: “Nô tài nào dám quên.” Cũng từ chính đêm hôm đó, hắn bắt đầu cảm thấy lúc mình đối mặt với Lục Uyên, lại nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
“Ngươi nghĩ trẫm là vì bọn họ, mà thật ra chẳng phải là vì tên dưa ngốc ngươi sao? Bị người khác ức hiếp cũng không biết đường tìm trẫm mách tội.”
Dưa… ngốc…
Thẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, hắn đã ba mươi hai rồi, sao vào miệng Lục Uyên lại giống như là con nít vậy?
“Lúc đầu nô tài cũng muốn tìm Người nói, nhưng không tìm được cơ hội.” Thẩm Ngôn không cam lòng mà giải thích.
“Cơ hội gì? Ý ngươi muốn nói đến cơ hội trước đây đã lén lút mò vào màn của trẫm rồi sau đó lại thụt ra ngoài ấy à?” Lục Uyên xoa xoa eo hắn, trêu, “Hóa ra là muốn nói chuyện này với trẫm? Trẫm còn tưởng rằng ngươi rốt cục cũng suy nghĩ thấu đáo rồi, muốn bò lên giường trẫm đây này.”
“Rõ ràng khi đó Hoàng thượng cũng không hiểu…” Giọng nói ai oán xấu hổ của Thẩm Ngôn bị che lấp sau lớp lớp màn trướng.
Trên Long sàng là xuân ý dạt dào, nhưng bên ngoài Hà Thanh điện lại là một bầu không khí tiêu điều.
Trong kinh thành đã truyền ra, Quy vương thế tử té xỉu trước cửa điện mà Nhu Nhiên vương tạm trú, vết roi chồng chất khắp cả người.
Đến đây thì phải nói là em cực thích cách tác giả xây dựng tình cảm cha con giữ Lục Uyên và Thái tử ấy. Kiểu không nói rõ ra rằng yêu thương thế này thế nọ mà chỉ diễn tả qua hành động, lời nói, ý nghĩ ấy. Cái đoạn Thái tử giận hờn đòi kiếm thấy hai cha con nhà họ Lục cưng kinh khủng eo ôi:"(((((( Cũng thấy được Thái tử sùng bái và kính trọng cha nó như thế nào ;;__;;
Đoạn khen Thái tử lẫn đoạn sau về chuyện Lục Uyên răn dạy cung nhân thì ôi thôi rồi, quả không hổ là best Hoàng đế công trong lòng em:"(((((