Edit: Siu Nhơn Mèo
“Nhưng rõ ràng đêm qua Hoàng thượng đã làm hôn quân rồi mà.”
Một trăm năm mươi bốn, ưu phiền của Thái tử.
Năm Bình Võ thứ mười bảy.
“Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đang ở ngoài cửa ạ.”
Lục Uyên nhíu nhíu mày: “Nó lại có chuyện gì rồi?”
Thẩm Ngôn nhịn cười: “Nô tài đoán chừng là điện hạ bị hai vị hoàng tử quấn lấy không thôi, tìm đến bệ hạ tố khổ.”
“Sao trẫm lại phải xử lý mấy việc nhà nhỏ nhặt này?” Lục Uyên mất hứng, “Trẫm là Hoàng thượng đó, lẽ nào trách nhiệm của Hoàng thượng không phải là ăn ăn uống uống vui vui đùa đùa sao?”
“Đó là hôn quân.” Thẩm Ngôn cười híp mắt chỉnh lại cổ áo cho Lục Uyên.
Lục Uyên càng thêm hờn dỗi: “Trẫm không thể làm hôn quân sao?” Hai tay y đang đặt hờ bên hông Thẩm Ngôn cũng thừa dịp nhéo một cái.
Cảm nhận được hai bên hông bủn rủn, Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, giả vờ bày ra vẻ mặt hoang mang: “Nhưng rõ ràng đêm qua Hoàng thượng đã làm hôn quân rồi mà.”
Lục Uyên cao giọng cười to, Lục Kiêm đứng chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng cười của Lục Uyên, lại có vài phần hâm mộ. Nhưng vừa nghĩ tới hai nhóc loi choi ở đông cung, nó lại cảm thấy nhức đầu, chỉ có thể cung cung kính kính tiếp tục chờ ở trước điện Hà Thanh.
Đợi cho Lục Uyên ăn mặc chỉnh tề, cửa Hà Thanh điện lúc này mới chậm rãi được mở ra.
“Nhi thần khấu kiến phụ Hoàng, phụ Hoàng vạn tuế, vạn tuế…”
“Đừng.” Lục Uyên khoát khoát tay, không làm Hoàng đế thì vạn tuổi còn được, nhưng làm Hoàng đế… Thôi thì đừng vạn tuổi mới tốt.”
Lục Uyên nghẹn lời, giống như đang cầu cứu mà hướng ánh mắt về phía Thẩm Ngôn. Nhìn thấy dáng vẻ cười híp mắt của Thẩm Ngôn, Lục Kiêm lại thở dài một hơi.
“Nhi thần đến tìm phụ Hoàng, là vì việc của hai đệ đệ.” Lục Kiêm khom người nói, “Nhị đệ tam đệ đều đã đến tuổi chí học*, phải chăng cũng nên phân điện rồi ạ?”
*Chú thích của tác giả: Chí học chi niên là chỉ những người con trai đã đến tuổi 15.
Lục Uyên nhìn nó: “Dương nhi và Toại nhi, thật ra thì đợi thêm năm nữa, cũng đã có thể xuất cung lập phủ.”
Lục Kiêm chấn động, mím môi không nói được gì.
Thẩm Ngôn đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên hiểu ra rằng tại sao Lục Uyên lại khá nhẫn nại với Thái tử như vậy. Thật ra Thái tử… vẫn còn ôm một tấm lòng chân thành đối với bệ hạ, dù cho giữa lúc đó vì chuyện của Hoàng hậu mà đã từng không vui, cũng xem như là từng tính kế với mình. Nhưng suy cho cùng, lúc đối mặt với Lục Uyên, tâm tính của nó vẫn còn là một đứa trẻ.
“Kiêm nhi, có còn nhớ lúc con 6 tuổi theo trẫm đi Huy Nam, trẫm tại sao lại để Thẩm Ngôn và con cùng đi trước lừa Trình Kỵ mắc mưu không?”
Lục Kiêm suy đi nghĩ lại, có hơi chần chờ nói: “Khi đó phụ Hoàng với nhi thần, bậc quân vương phải biết trọng dụng kỳ tài.”
“Vậy nhiều năm như thế rồi con đã suy xét và hiểu ra chưa?”
“Nhi thần tự cho là đã hiểu, nhưng Người mới vừa nói vậy… Nhi thần nghĩ dường như nhi thần vẫn chưa hiểu rõ.”
“Bậc quân vương, điều khó khăn nhất là gì? Con biết không?”
“Lòng mang thiên hạ…” Lục Kiêm căng da đầu đáp, trực giác nói cho nó biết thứ mà phụ Hoàng muốn nghe tuyệt chẳng phải là những đáp án rập khuôn này.
Quả nhiên Lục Uyên khoát khoát tay áo: “Với năng lực của con, những việc đó chờ sau khi ngồi vào vị trí này, tự nhiên đều có thể làm được. Bậc quân vương, cái khó chính là lòng dạ rộng rãi.”
Lục Kiêm sửng sốt, cái này có gì khác với vừa nãy mình nói đâu?
“Có thể chứa cả thiên hạ, lại không thể dung những người bên cạnh, đây là sai lầm mà rất nhiều bậc quân vương đều phạm phải.”
Lục Kiêm lẩm nhẩm lại những lời này, đột nhiên hiểu được Lục Uyên là đang trả lời cho vấn đề mới đầu của mình.
“Con là Thái tử, có một số việc trẫm có thể giúp con sắp xếp. Nhưng lại có một số việc trẫm không sắp xếp được, cho dù trẫm có sắp xếp, cũng khó lòng đảm bảo sau khi trẫm đi rồi huynh đệ các con sẽ không nghi kỵ nhau, phu thê sẽ không bất hòa.” Ánh mắt Lục Uyên thâm trầm nhìn vào khuôn mặt không còn vẻ non nớt ngây ngô nữa mà đã dần trở nên kiên nghị của Thái tử, “Con có hiểu?”
“Nhi thần hiểu.” Thắc mắc của Lục Kiêm bị Lục Uyên giải trừ, nhưng trong tâm đột nhiên lại dấy lên một loại dự cảm chẳng lành khác.
Đợi đến khi nó ra khỏi cửa Hà Thanh điện, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn cùng theo ra tiễn nó, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Thẩm công công, phụ Hoàng Người… Thân thể vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Ngôn âm thầm thở dài một hơi, cũng là vì Thái tử thật sự xem Lục Uyên như phụ thân, mới có thể không nén được mà phá đi cái giới hạn này.
Lục Kiêm thấy Thẩm Ngôn cười như không cười nói với mình: “Điện hạ, thăm dò long thể là điều tối kỵ, nhất là Ngài.”
“Công công!” Lục Kiêm thật sự tức giận, “Cô mặc dù là Thái tử, nhưng hơn thế nữa cô là con của Người. Phụ Hoàng… Trong ngôn từ của Người không thèm để ý đến ốm đau sống chết, hơn nữa cô còn nhớ phụ Hoàng đã từng nói nhiều lắm chỉ dạy dỗ cô mười mấy năm. Có phải là thân thể phụ Hoàng có việc gì không? Nếu thật có bệnh thì làm sao có thể bỏ mặc, phải tìm danh y mới đúng.”
“Điện hạ.” Thẩm Ngôn cười nói. “Thân thể Hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, nô tài không trách Ngài mà chỉ muốn nhắc nhở Ngài, cho dù Ngài có lo lắng đến đâu, cũng chỉ nên nói ra những lo lắng ấy cho bệ hạ nghe, cho nô tài nghe, ngoài ra cho dù có thân thiết cũng không thể nói chuyện này cho người thứ ba biết được.”
Lục Kiêm ngẩn ra, biết mình đã lỡ lời.
Nó đang định nhận lỗi, đã nghe thấy người trước giờ vẫn luôn chú ý nói năng cẩn thận là Thẩm Ngôn giờ đây lại nhẹ giọng nói: “Xin Thái tử điện hạ hãy tự bảo trọng, so với hai vị Hoàng tử còn lại, nô tài càng xem trọng điện hạ hơn.”
Một trăm năm mươi lăm, Quy vương chiết.
“Nói xong rồi?” Lục Uyên đang chờ Thẩm Ngôn trong Hà Thanh điện.
“Dạ.” Thẩm Ngôn có hơi bất đắc dĩ, “Sao bệ hạ lại không đích thân nói? Đây vẫn là lần đầu tiên nô tài nói ra loại lời nói giống với loạn thần tặc tử như vậy ấy ạ.”
Lục Uyên cười to, vỗ vỗ vai Thẩm Ngôn: “Chẳng phải là vì trẫm đích thân nói thì sẽ không tốt sao? Tử đồng* lượng thứ cho trẫm một chút đi mà.”
*Tử đồng: Cách xưng hô của Hoàng thượng dùng để gọi Hoàng hậu
Thẩm Ngôn vừa thẹn vừa giận, hờn dỗi nói: “Nô tài cũng không phải là Hoàng hậu nương nương.”
“Ái phi?”
Mắt thấy Lục Uyên càng nói càng quá mức, Thẩm Ngôn dứt khoát không để ý đến y: “Hoàng thượng khi nào thì mới đến ngự thư phòng đây ạ, nô tài nhớ…”
“A Ngôn ngoan.” Lục Uyên ôm lấy vai hắn, “Trẫm không nói nữa là được.”
Thẩm Ngôn buồn cười, đừng thấy mấy năm nay Lục Uyên nghiêm túc trước mặt người ngoài, thế nhưng ở chỗ mình lại càng ngày càng giống con nít, thời thời khắc khắc phải ở bên vuốt lông dụ dỗ mới chịu.
Đang nói cười, lại có người gõ gõ khung cửa sổ.
Thẩm Ngôn ngẩn ra, lập tức bước tới đẩy mở cửa sổ, một bóng đen nhanh chóng nhảy vào.
“Có chuyện gì?” Ám vệ gõ cửa sổ, thường là do có việc gấp.
Bóng đen quỳ xuống, nhanh chóng nói: “Chủ tử, cấp báo. Ám vệ ở Quy vương phủ báo về, Thái hậu trúng độc đã ba ngày, nhưng Quy vương ém kín chuyện không truyền ra.”
Lục Uyên và Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới cuốn sổ con mà bọn họ đã thảo luận trước khi ngủ vào đêm qua.
Lục Uyên mở quyển sổ con được mang về từ ngự thư phòng đang nằm trên bàn ra ——
“… Tiểu nhi từ nhỏ đã kính ngưỡng Hoàng huynh, vừa lúc đang bước vào tuổi chí học, thần đệ mong mỏi được đưa tiểu nhi vào kinh, mong Hoàng huynh ân chuẩn.”
“Quy vương muốn gác bệ hạ lên lò lửa để nướng đây mà…” Thẩm Ngôn mím môi, trong mắt lóe lên giận giữ.
Phần lớn người sẽ cho rằng Lục Uyên kiêng kỵ Quy vương, cho nên mới bắt Quy vương đưa thế tử vào cung làm chất*. Nếu như Thái hậu lại tạ thế vào đúng lúc này, còn Quy vương lại nói thêm vào rằng là Hoàng thượng từ chối ban thái y…
*Chất: Con tin
Những lời truyền lưu về chuyện xưa của Võ Khương trước giờ, chỉ sợ cũng sẽ biến thành Lục Uyên bất hiếu với mẫu thân, không ưa đứa em trai ruột thịt.
Một trăm năm mươi sáu, ý hay.
“Hoàng thượng, không thể làm theo ý của Quy vương đâu ạ.”
Lục Uyên híp mắt: “Tất nhiên không thể theo như gã mong muốn, nhưng trẫm càng muốn biết gã có mưu đồ gì… Phong tấu chương này, trẫm chuẩn.”
“Hoàng thượng!”
Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Ngôn: “Yên tâm, trong lòng trẫm có chừng, mọi chuyện đều thương lượng với ngươi, được không?”
Trong lòng Thẩm Ngôn lo sợ, nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của Lục Uyên, không thể để cục diện rối rắm này lại cho sau này Thái tử xử lí… Nếu Lục Uyên thật sự thoái vị, thì Quy vương chính là thân thúc thúc của tân Hoàng. Những vị con cháu tiên Hoàng để lại mà vẫn còn sống đến hiện nay, những người lớn tuổi hơn Lục Uyên thì lại có người bệnh tật, có người đã đến hồi gần đất xa trời. Nhỏ tuổi hơn Lục Uyên cũng chỉ còn lại có một Quy vương dã tâm bừng bừng. Nếu như chỉ là có dã tâm thì không sao, thế nhưng trước đây Lục Uyên để Thái hậu nhận Hoàng hậu làm nghĩa nữ, phong làm Bình Nhạc công chúa… Chung quy cũng là một tai họa ngầm.
Tuổi tác Thái hậu nương nương lớn dần, chẳng có nhiều sức lực để mà tìm tòi nghiên cứu một vị công chúa chẳng rõ lai lịch. Nhưng cũng không chắc Quy vương biết được bao nhiêu, nếu gã cố tình mượn chuyện này để gây khó dễ, Thái tử cho dù có kế vị thì cái ngôi này cũng sẽ bất ổn.
Lục Uyên trấn an nói: “Trẫm biết gã có mưu đồ, nhưng nếu trẫm đã biết, thì cũng có thể tìm ra cách đối phó. Nếu gã đã nhẫn tâm vứt bỏ con của gã, thì cũng không thể trách trẫm làm bá bá vô tình.”
Thẩm Ngôn nhìn về phía Lục Uyên, lại thấy Lục Uyên nở nụ cười: “Trẫm nghĩ ra một ý hay.”
“Ý gì ạ?”
“Bạn cùng lứa thì nên chơi với bạn cùng lứa.” Lục Uyên cong khóe môi, “Việc này cứ giao cho ba vị Hoàng tử phụ trách đi.”
Thẩm Ngôn: “…” Hắn bỗng nhiên không lo lắng nữa, cũng đúng, với năng lực của thế tử Quy vương sao có thể khiến Lục Uyên sợ hãi? Hắn giờ đây khá là đồng cảm với… Thái tử điện hạ và hai vị Hoàng tử.