Editor: Siu Nhơn Mèo
Lục Uyên liếc mắt nhìn hắn: “Ngốc.”
“Hoàng thượng, nô tài không ngốc.”
Mười ba, trên đường nam tuần.
Bởi vì thương thế của Thẩm Ngôn, chuyến đi nam tuần bị kéo dài đến hạ tuần tháng sáu.
“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn xót, quạt mát cho Lục Uyên đang ngồi bên trong kiệu đã bị nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Hắn muốn nói, đi sớm chút không được sao? Nhưng là do Lục Uyên quan tâm mình, nên lời này của Thẩm Ngôn không cách nào nói ra miệng được.
Hơn nữa, lúc trước hắn không thể theo là vì bị nhiễm phong hàn, chiếu theo quy củ thì không thể vào trong xe để hầu hạ. Bây giờ bệnh đã khỏi, tất nhiên chẳng có lý do gì mà không theo.
Huống chi nếu thật sự để Lục Uyên đi một mình, Thẩm Ngôn không an tâm.
Việc lớn thì là vấn đề an toàn, việc nhỏ thì là ăn, mặc, ở, đi lại, việc nào cũng khiến Thẩm Ngôn lo lắng.
“Ta thấy ngươi còn nóng hơn gia.” Lục Uyên híp mắt, trở tay đoạt lại cây quạt trong tay Thẩm Ngôn, “Ngoan nào, nghỉ một lát đi.”
Thẩm Ngôn hơi buồn bực, lần này đi tuần cũng chẳng phải là cải trang vi hành, Lục Uyên căn bản không cần phải bỏ tự xưng.
Nhưng cũng chính vì như vậy, Thẩm Ngôn cũng không có tâm tư khác. Không còn cây quạt, Thẩm Ngôn vẫn không rãnh rỗi chút nào, hắn lấy hộp đựng ra, bên trong có dưa hấu mát lạnh được ngâm trong nước mát đã mua nửa canh giờ trước.
Nhân lúc mọi người ăn cơm, Thẩm Ngôn múc ruột dưa ra thành viên rồi cho vào chén ngọc, giờ lấy ra ăn là vừa đúng lúc.
Phần còn dư thì phân cho mấy người khác đi theo.
Lục Uyên nhìn chén ngọc được nâng đến trước mặt, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cuối cùng cũng nhận mệnh mà há miệng, để Thẩm Ngôn đút cho mình.
“Hoàng thượng, ngon không ạ?”
Lục Uyên không nói ngon cũng không bảo không ngon, y bĩu môi: “Ngươi tự nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Thẩm Ngôn cười hì hì, đợi Lục Uyên ăn hết dưa rồi, mới cầm chén lên uống cạn nước dưa còn lại trong đó.
Sau khi uống xong lại liếm môi một cái, giòn giả nói: “Ngọt ạ.”
Lục Uyên liếc mắt nhìn hắn: “Ngốc.”
“Hoàng thượng, nô tài không ngốc.” Thẩm Ngôn cãi lại, trước đây Lục Uyên còn dạy hắn sống trong cung phải giả vờ ngây ngốc, hắn cũng học được cách làm thế nào để giấu đi sự khôn ngoan mà giả bộ hồ đồ.
Thế nhưng hắn dám đảm bảo, hắn đối với Lục Uyên, chưa từng làm bộ làm tịch bao giờ. Lục Uyên nói hắn như vậy, Thẩm Ngôn có hơi sốt ruột.
Lục Uyên túm Thẩm Ngôn người đầy mồ hôi vì chạy ngược chạy xuôi mãi lại, rút khăn tay lau đi mồ hôi bên thái dương cho hắn: “Nói ngươi ngốc thì là ngốc.”
Mười bốn, long ngư phục.
“Gia!” Thẩm Ngôn có cảm giác mình sắp điên rồi, hắn nên làm cái gì bây giờ?!
“Sao?” Lục Uyên lắc lắc cái cổ, “Thế này chẳng phải rất tốt sao? Ở trong kiệu làm gia phải nghẹn chết luôn rồi.”
“Gia! Thận trọng lời nói!” Lần này Thẩm Ngôn giận thật rồi, dĩ hạ phạm thượng mà trừng mắt nhìn Lục Uyên, loại câu chữ này sao có thể tùy tùy tiện tiện nói ra?
Lục Uyên tự biết nói lỡ, khoát tay áo: “Là gia không tốt, lên ngựa đi.”
Thẩm Ngôn nhìn bàn tay đang đưa đến trước mặt mình, nhưng chẳng có một chút ý nghĩ kiều diễm nào.
“Gia! Chúng ta trở về đi thôi!” Thẩm Ngôn tận tình khuyên bảo: “Chuyện liên quan đến Quốc tộ*…”
*Quốc tộ: Quốc tộ là khái niệm chỉ vận mệnh đất nước do vua nắm quyền và chi phối toàn bộ cuốc sống con người. Cho nên, người ta thường gọi quốc tộ là vận nước, là ngôi vua.
“Cưỡi ngựa rất vui, cô cũng không muốn ngồi xe ngựa.”
Thẩm Ngôn nhìn quý công tử mang vẻ biếng nhác trước mặt, lại quay đầu nhìn tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, trong thoáng chốc cảm thấy buồn sầu đến mức tóc muốn bạc luôn.
Hoàng đế dẫn theo Thái tử, lại thêm một thái giám võ nghệ không tinh là hắn… Cải trang vi hành?!
Nghĩ làm sao, cũng đều vô cùng vô cùng không đáng tin cậy.
Mười lăm, tiểu Thái tử.
“Phụ… Cha đi đâu thế?” tiểu Thái tử ngửa đầu hỏi Thẩm Ngôn đang ôm mình.
“Xuỵt.” Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói, “Lão gia lần này cần phải điều tra vụ án Huy Nam vương nhận hối lộ trái pháp.”
“Bản tấu chương kia ta cũng có xem qua, nói là Huy Nam vương có hai người con trai, Huy Nam vương muốn xin phong cho tiểu nhi tử lên làm thế tử. Ngự Sử đài*buộc tội lão, nói lão sủng thứ phế đích**, coi nhẹ cương thường***.”
*Ngự sử đài: là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
**Đích tử là con trai do vợ cả sinh ra, thứ tử là con trai do thiếp thất sinh ra.
***Cương thường: Được lập bởi chữ tam cương (nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng) ngũ thường (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), đạo làm người theo quan niệm Nho giáo.
“Công công thấy thế nào?” Tiểu Thái tử dùng giọng nói non nớt hỏi, “Công công nghĩ ai đúng ai sai?”
“Nô tài không biết.”
“Nếu như cô muốn ngươi nhất định phải trả lời thì sao?”
Thẩm Ngôn nhìn cục tròn tròn trong lòng, thở dài một hơi: “Nô tài cảm thấy có sai, cũng thấy không sai.”
Tiểu Thái tử mờ mịt mà chớp mắt một cái.
“Công tử không biết đâu, đằng sau việc này còn có tình hình khác. Đích tử của Huy Nam vương rất tài giỏi, thế nhưng tính cách lương bạc, cũng không hiếu thuận với Huy Nam vương và vương phi. Còn thứ tử của Huy Nam vương thì lương thiện nhu nhược, tuy không phải con vợ cả, nhưng rất hiếu thuận với vương gia vương phi.”
“Cho nên nô tài mới cảm thấy, việc làm này của Huy Nam vương có sai, nhưng cũng là chuyện thường ở đời.”
“Giải thích thế nào?”
“Làm phụ thân, Huy Nam vương thương yêu cưng chìu đứa con hiếu thuận hơn cũng không sai, đây là việc thường ở đời. Nhưng làm vương gia của đất phong Huy Nam, Huy Nam vương xin phong thế tử mà không suy xét đến năng lực, đó là sai lầm.”
Tiểu Thái tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Thẩm Ngôn cười cười: “Nhưng mà nô tài chưa từng đọc sách, công tử nghe một chút rồi thôi, đừng quá cho là thật.”
“Nói chuyện gì đó?” Lục Uyên đạp đầu tường, nhảy xuống.
Thẩm Ngôn thấy y bình an trở về, vui vẻ ra mặt: “Lấy được rồi ạ?”
“Ừ, cũng không nhìn xem gia là ai?” Lục Uyên vỗ vỗ chỗ phồng lên bên hông.
“Gia không bị thương chứ?”
“Yên tâm, ngươi không biết à? Ám vệ vẫn luôn đi theo.”
“Nô tài biết, nhưng nô tài… Vẫn lo lắng.”
…
Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng chiếu xuống kéo bóng của hai lớn một nhỏ ra rất dài, trong gió vẫn còn sót lại tiếng nói nhỏ vụn của bọn họ.