Edit: Siu Nhơn Mèo
Trong chớp mắt lúc hắn nhìn thấy kinh thành phồn hoa, tự đáy lòng cũng cảm thấy tự hào, đây chính là… Kết quả từ những tháng ngày cần chính của Hoàng thượng của hắn.
Một trăm ba mươi, khiến người ta yêu thương.
Cho đến khi hội hoa đăng tan hết, hai người mới về lại trong cung.
Vào giây khắc cuối cùng trước khi cánh cửa cung đóng lại hoàn toàn, Lục Uyên để ý thấy Thẩm Ngôn thoáng quay đầu nhìn ra bên ngoài.
“Không nỡ sao?”
Thẩm Ngôn lại lắc đầu: “Nô tài cảm thấy hồi cung an tâm hơn.”
“Tại sao? Gia thấy vừa nãy ngươi vui lắm mà.” Lục Uyên dùng ngón cái lau đi vụn bánh còn dính bên môi Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn có hơi ngượng ngùng, dùng tay áo chà chà khóe môi: “Hồi cùng chính là về nhà, bên ngoài cung rất vui, thế nhưng về nhà lại rất an tâm.”
Lục Uyên lại có hơi ngạc nhiên: “Trẫm cứ tưởng rằng…”
“Hoàng thượng tưởng rằng cái gì ạ?”
“Trẫm cứ tưởng rằng, người trong cung đối xử không tốt với ngươi, ngươi hẳn là muốn thoát khỏi nơi này mới phải.”
Thẩm Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, ra sức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trong cung đúng là có người đối xử tệ với nô tài, nhưng người đối tốt với nô tài còn nhiều hơn.”
Hắn bấm đầu ngón tay nhẩm tính: “Hoàng hậu,Thái tử, Hạ thái y, Doãn công công, các ám vệ đại ca, còn có hai vị đại nhân vừa gặp lúc nãy…”
Lục Uyên nghe hắn đếm một hơi, vừa định nói hắn ngốc.
Đã nghe thấy Thẩm Ngôn nghiêm túc nói: “Nô tài biết bọn họ đối xử tốt với nô tài, không đơn thuần là vì bản thân nô tài, nhưng nô tài vẫn biết được trong đó có mấy phần thật lòng. Cho dù không có, cũng không quan trọng, gia thất của nô tài ở trong cung, người trong lòng nô tài đối xử tốt với nô tài, như vậy là đủ rồi.”
Lục Uyên hiếm thấy mà đỏ bên tai, mất tự nhiên quay lưng. Thẩm Ngôn nhìn bóng lưng có chút bối rối của y, cảm thấy hơi buồn cười, đang định nói gì đó, tay đã bị Lục Uyên nắm chặt. Lục Uyên kéo Thẩm Ngôn đi về phía Hà Thanh điện, y đã không đợi được nữa, A Ngôn của y sao lại có thể khiến người ta yêu thương đến thế cơ chứ?
Một trăm ba mươi mốt, chớ có phá.
Hôm sau, Thẩm Ngôn bất chấp bên eo vẫn còn bủn rủn mềm nhũn, vẫn cố chấp đứng dậy chăm lo cho Lục Uyên thượng triều.
“Trẫm thấy ngươi ngày thường không có hứng thú lắm với việc thượng triều, sao hôm nay lại tích cực thế?”
“Nô tài…” Thẩm Ngôn mím môi, hai tai hồng hồng, “Nô tài muốn hiểu nhiều hơn về Hoàng thượng.”
“Sao lại nói thế?”
“Hôm qua đi dạo kinh thành, cảm thấy kinh thành nay đã phồn vinh hơn rất nhiều so với năm đó lúc Hoàng thượng xuất cung lập phủ, nô tài cũng muốn nghe nhiều hơn, nhìn nhiều hơn chút.” Trong chớp mắt lúc hắn nhìn thấy kinh thành phồn hoa, tự đáy lòng cũng cảm thấy tự hào, đây chính là… Kết quả từ những tháng ngày cần chính của Hoàng thượng của hắn.
Lục Uyên xoa đầu hắn: “Ngươi đó… Có điều, ngươi đi cũng tốt, hôm nay trẫm muốn tuyên ý chỉ, nhưng ý chỉ này trẫm muốn đích thân tuyên đọc.”
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, ý chỉ gì vậy? Gần đây hắn đâu có chép thánh chỉ nào đâu?
“Trước không nói cho ngươi, đợi lát nữa cho có chút khí thế.” Lục Uyên lại không yên tâm mà dặn dò, “Nhưng nhất định không được phá hỏng bàn của trẫm.”
“Nô tài biết rồi ạ.” Thẩm Ngôn nghe Lục Uyên nói vậy, chỉ đành đáp ứng.
Một trăm ba mươi hai, giữ ngự ấn.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện của Thái hậu, Lục Uyên đã bác đi hết mặt mũi của rất nhiều lão thần. Cho nên từ đầu khi thượng triều cho đến lúc sắp hạ triều, chúng quần thần đều ăn ý không dám lôi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra phiền Lục Uyên.
“Chư vị ái khanh còn việc muốn khởi tấu không?”
Triều thần nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần không còn việc khởi tấu ạ.”
Lục Uyên cười cười: “Nhưng trẫm lại có ý chỉ.”
Chúng quần thần vội vàng quỳ xuống đất.
“Đại nội tổng quản Thẩm Ngôn từ nhỏ đã đi theo trẫm, mấy lần giúp trẫm cứu nguy, trung thành tận tâm, thiên địa chứng giám. Bắt đầu từ hôm nay, thăng lên làm thái giám chưởng ấn, phụ trách trông coi ngự ấn, miễn cho lễ quỳ lạy, khâm thử.”
Quần thần kinh hãi.
Thái giám chưởng ấn?!
Đây, đây đây đây đây… Rốt cuộc là chức bậc gì?