Edit: Siu Nhơn Mèo
“Cầm máu là được, sẹo này…” Khóe môi Lục Uyên cong cong, “Trẫm muốn giữ lại.”
Một trăm lẻ ba, ý muốn quyết tuyệt.
Một tiếng gọi “Gia” gọi vào tận trong tâm khảm Lục Uyên, lòng cứng rắn bấy lâu nay của y phút chốc trở nên mềm nhũn, một câu nói này của Thẩm Ngôn xua tan hết tất thảy lệ khí vừa tụ lại trong lòng y.
“Hửm? Không rời được gia?” Giọng Lục Uyên ấm ách.
…
Thậm chí có một phần quyết tuyệt trừ bên trong.
Tay Thẩm Ngôn rất vững, hắn lột sạch chính mình, dường như không phải là đang làm chuyện khiến người ta đỏ mặt, mà là giống như đang làm việc lớn.
Ngay lúc món y phục cuối cùng được trút bỏ, Lục Uyên đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn.
“Gia…”
Lục Uyên cong khóe môi, nụ cười nhuốm vài phần tà khí: “A Ngôn, tốt nhất bây giờ trong đầu ngươi không nên nghĩ đến những chuyện gia không thích nghe.”
Thẩm Ngôn mím môi, hơi nóng hun đỏ hết cả người hắn.
Lục Uyên mở rộng hai tay: “Lại đây.”
Thẩm Ngôn không có cách nào trả lời, hiện tại đầu óc hắn thật sự đang có những ý nghĩ điên cuồng, phỏng chừng cái nào Lục Uyên cũng không thích.
…
…
…
…
Hắn nhẹ liếm vết thương mình để lại trên người Lục Uyên, thủ thỉ, “Người là của Thẩm Ngôn, nếu sau này gia có thích ai khác, thì hãy ban cho Thẩm Ngôn một chén rượu đi.”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ và câu nói: “Vậy ngươi chờ kiếp sau đi.”
Một trăm lẻ bốn, phiền muộn trong lòng.
Trong bồn tắm hai người hôn nhau, Duẫn công công ngoài này đứng giữ ở cửa trừng mắt với đám thị vệ và thái giám đang mặt đỏ tới mang tai bởi vì nghe thấy tiếng động ở bên trong truyền ra, ông thấp giọng quát: “Tất cả điều chỉnh sắc mặt cho ta, cái gì nên nghe cái gì không nên nghe cũng không biết sao?”
“Vâng.” Mọi người ai nấy rụt cổ như cà tím héo thấp giọng đáp.
Duẫn công công dùng ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn bọn họ một vòng: “Nếu để ta nghe thấy lời ra lời vào gì, nội ngục của ta vẫn còn chỗ trống đấy.”
Mọi người vội vàng thu lại tâm tư, phải biết rằng, người đã vào nội ngục thì có mấy ai toàn vẹn ra ngoài? Ngay cả Lệ phi cũng trở nên ngây ngây ngốc ngốc, càng không cần phải nói đến đám vô danh tiểu tốt là bọn họ đây.
Duẫn công công chỉnh đốn lại tay áo, nhìn lên bầu trời lại muốn đổ mưa, tâm tư trầm xuống vài phần.
Nếu nói lúc đầu ông cho rằng Lục Uyên chỉ vui đùa một chút mà thôi, qua mấy năm nay thì ông cũng đã hiểu, hai người họ là thật tâm.
Từ sau việc Tiết Minh say rượu nói lỡ, Hoàng hậu bị hạ độc, ván cờ này đã bắt đầu.
Từ khi ván cờ bắt đầu, mục tiêu của bọn họ là người chủ mưu trong việc hạ độc Hoàng hậu – Đức phi, thế nhưng tin tức Thái hậu hồi cung, giống như một viên đá bị ném vào giữa mặt hồ yên tĩnh.
Bọn họ trong nháy mắt từ chủ động biến thành bị động.
Duẫn công công nhớ lại lúc trước Hoàng thượng hỏi mình về việc Thẩm Ngôn vào nội ngục, việc này lại có dính líu tới Thái hậu nương nương.
Chỉ mong… lần này Thẩm Ngôn có thể bình an vô sự.
Một trăm lẻ năm, để lại dấu vết.
Lúc Hạ thái y bắt mạch cho Lục Uyên, Thẩm Ngôn không ở đó. Sau khi ông bắt mạch xong cho Lục Uyên, căn dặn Lục Uyên “phải chú ý nghỉ ngơi, bảo trọng Long thể” đâu vào đó, liền xin cáo lui.
Lục Uyên lại gọi ông lại: “Cho trẫm một ít thuốc cầm máu.”
Hạ thái y ngẩn ra, da mặt già nua dần phiếm đỏ: “Là cho Thẩm công công sao ạ?”
Đầu mày cuối mắt Lục Uyên có phần đắc ý: “Trẫm dùng.”
Hạ thái y vốn cũng chưa hiểu rõ, cho đến khi Lục Uyên lộ ra vết thương bị cắn trên vai.
Hạ thái y: “…” Thẩm công công không chỉ có lòng can đảm lớn nhanh, mà răng lợi cũng không tồi đâu.
“Thần bốc cho bệ hạ chút thuốc cầm máu và lành sẹo…”
“Cầm máu là được, sẹo này…” Khóe môi Lục Uyên cong cong, “Trẫm muốn giữ lại.”
Hạ thái y: “…” Được rồi được rồi, ông đã biết.
…
Bên này Lục Uyên đang vui vẻ thoải mái, bên kia Thẩm Ngôn lại không dễ chịu lắm.
“Cô cô?” Thẩm Ngôn vừa ra khỏi Trường Nhạc cung đã bị người cản lối đi, ngẩng đầu vừa nhìn thì ra là Thư Nhan cô cô bên người Thái hậu.
Thái hậu chẳng phải còn đang trên đường hồi cung sao? Đầu óc Thẩm Ngôn trong phút chốc có hơi ngây dại.
Thư Nhan cô cô cười tủm tỉm nói: “Thái hậu cho mời, công công đi cùng với nô tỳ một chuyến đi.”