Edit: Siu Nhơn Mèo
“Điều mà hắn sợ nhất là, lỡ đâu có một ngày nào đó, được ban cho một dải lụa trắng, một chén rượu độc, hắn sẽ không bao giờ có thể ở cạnh Lục Uyên được nữa.”
Bốn, bàn chuyện hoàng thương.
Lục Hành Chỉ tất nhiên là chẳng biết có một mối đang đập lên trên người mình, lúc này đang cùng Thẩm Ngôn ngồi trong lương đình dùng cơm trưa.
“Hoàng thương?” Thẩm Ngôn nhịn không được mà bật cười, “Ông ta tưởng hoàng thương dễ làm như vậy?”
“Nếu con gái ông ta ở trong cung thì sao?”
Thẩm Ngôn kinh ngạc mà chớp mắt mấy cái.
“Là một người tài.”
Thẩm Ngôn đau đầu: “Tuy là người tài, nhưng hậu cung của hoàng thượng có bao nhiêu người? Quả thực đã đủ rồi.”
Dùng xong bữa trưa, Lục Hành Chỉ ôm Thẩm Ngôn nghỉ ngơi một lát, sau khi dậy hai người ngồi cạnh ao, một người cho cá ăn, một người uống trà, trái lại cũng không để chuyện lúc sáng vào lòng.
Sau đó Tôn Hoán Lâm cũng tìm Lục Hành Chỉ vài lần nhưng chỉ là đến dạo quanh Cẩm Tú Trang, không nhắc lại chuyện hoàng thương, chỉ hỏi thêm vài câu về tình trạng trong nhà.
“Tri phủ Tô Châu đúng là dị.” Lục Hành Chỉ lười biếng vỗ vỗ lưng Thẩm Ngôn, dỗ hắn ngủ, “Nhìn ta rất già sao?”
“Gia đâu có già.” Thẩm Ngôn gác đầu lên vai y, câu được câu không mà đáp: “Tri phủ Tô Châu chê người già?”
“Không phải, ta nói ta bốn mươi ba, thoạt nhìn ông ta chẳng vui vẻ gì.”
“Không vui?” Thẩm Ngôn ngẩng đầu, đầu mày xô vào nhau, “Lần sau gia đi gặp ông ta thì dẫn ta theo.”
Lục Hành Chỉ vỗ về hắn, “Cũng không phải là chuyện gì lớn lao, ông ta còn có thể bức hiếp lên trên đầu ta được sao?”
“Chuyện của gia chính là chuyện lớn.” Thẩm Ngôn mơ mơ màng màng mà nói, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Năm, chớ làm khó.
“Không được.” Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn bà mối.
“Ây dà, Thẩm lão gia, ta biết hai vị huynh đệ tình thâm, nhưng hôn sự này cũng phải hỏi ý Lục gia đã chứ.”
“Ai nói với bà, ta là đệ đệ ruột của Lục gia?” Thẩm Ngôn cười nhạt.
Bà mối khó hiểu.
“Ta với A Ngôn là khế huynh đệ*.” Lục Hành Chỉ bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn, “Đa tạ ý tốt của bà, vẫn là mời bà trở về đi thôi.”
*Khế huynh đệ: Nghĩa gốc là huynh đệ kết nghĩa, sau này biến thành cụm từ dùng chỉ mối quan hệ tương tự với đồng tính luyến ái.
“Khế huynh đệ cũng không phải là không thể thành thân, hơn nữa số người đã có khế huynh đệ nhưng vẫn rước vợ cũng không ít.” Bà mối cãi lại, “Huống hồ vị kia lại là thiên kim nhà tri phủ…”
“Có lỗi rồi.” Lục Hành Chỉ không khách khí mà ngắt lời bà, ra hiệu bảo quản gia tiễn bà ra ngoài.
Thẩm Ngôn có chút nóng mặt, nhắm mắt lẩm bẩm: “Người cứ vậy mà đắc tội người ta.”
“Gia có thể nghe ra được mùi chua khắp phòng, lọ dấm trong bếp bị đổ đấy à?” Lục Hành Chỉ nhéo cằm hắn, miết môi Thẩm Ngôn, để hắn không nói ra mấy lời khẩu thị tâm phi đấy nữa, “Hơn nữa, đắc tội thì đắc tội, ta đây một là không lấy vợ, hai là không giữ mối, đắc tội rồi thì có làm sao?”
Thẩm Ngôn mím môi, giấu đi ý cười trên khóe môi, chỉ cảm thấy củ sen mật ong lúc trưa mình ăn sao mà ngọt quá đi.
“A Ngôn.” Lục Hành Chỉ nhẹ giọng nói, “Chúng ta phải ung dung thoải mái mà cùng nhau trải qua nửa đời còn lại, ai cũng không thể làm khó ngươi.”
Thẩm Ngôn nhìn nam nhân trước mặt, sống mũi cao thẳng, mày kiếm dài, môi mỏng mắt phượng, khó trách mấy tiểu cô nương nhìn thấy y đều muốn nhào đến.
Có lẽ cuộc sống ở trấn Thanh Hà đầy đủ an nhàn, người này tuổi tác dần cao, nhưng khuôn mặt lại quá mức trẻ, đến cả tóc hoa râm cũng chẳng thấy, phong thái quanh thân còn đó, nhất là khi y đứng một mình, bao giờ cũng khiến lòng người kính sợ. Thế nhưng chỉ cần đứng chung với mình, thì đầu mày cuối mắt lại lộ ra ý cười nhợt nhạt, ngược lại còn làm Lục Hành Chỉ tăng thêm vài phần nhu hòa.
“Hành Chỉ.” Thẩm Ngôn cũng cười, ý cười tràn ra đầy đáy mắt, khiến cho Lục Hành Chỉ ngẩn ngơ, hình ảnh trước mắt chồng lên hình bóng thuở đầu vừa gặp của tiểu thái giám đã nhiều năm trước kia – “Điện hạ, khó chịu thì ăn chút đồ ngọt đi, ăn ngọt vào, lòng sẽ không đau nữa.”
“Còn khó chịu không?” Lục Hành Chỉ dùng ngón cái vuốt ve môi hắn.
“Hết từ sớm rồi.” Thẩm Ngôn hôn lên khóe mắt y, “Hành Chỉ, ta rất vui vẻ.”
Cho dù có một vài người không có mắt mà lại gần tiếp cận, thế nhưng không cản được sự vui vẻ của Thẩm Ngôn.
Nhớ lại trước đây, có lời khó nghe nào mà chưa từng phải nghe? Việc bí mật trong cung không thiếu, nhưng cũng chẳng thiếu người biết được bí mật.
Sáu, sợ gì đâu.
— “Ai gia biết được lòng trung của ngươi, nhưng Uyên nhi là hoàng thượng, là thiên tử. Không thể có vết nhơ, ngươi… Có hiểu không?”
— “Bổn cung gọi ngươi đến là muốn nhìn thử xem thứ đồ chơi gì mà có thể khiến hoàng thượng không đặt chân vào hậu cung nữa.”
— “Cô không rõ, vì cớ gì phụ hoàng không muốn hậu cung ba nghìn phi tần mà đi thích một nam nhân, lại là một hoạn quan.”
— “Nô tài cũng không biết.” Thẩm Ngôn cũng muốn biết tại sao hắn lại thích một nam nhân, còn là nam nhân mà hắn không nên thích nhất trong khắp thiên hạ này. Nếu như hắn không thích hoàng thượng, thì phải chăng hoàng thượng cũng sẽ không thích hắn?
Kỳ thực những việc này cũng không tính là gì, điều mà hắn sợ nhất là, lỡ đâu có một ngày nào đó, được ban cho một dải lụa trắng, một chén rượu độc, hắn sẽ không bao giờ có thể ở cạnh Lục Uyên được nữa.