Edit: Siu Nhơn Mèo
Hai chữ “Trung Nghĩa” chưa kịp khô lúc này thoạt nhìn vô cùng trào phúng.
Bốn mươi, đường hầm bí mật.
Thẩm Ngôn đi theo sau Trình Kỵ, không khỏi cảm khái Huy Nam quả thật là địa bàn của Huy Nam vương phủ.
Dọc theo đường đi Thẩm Ngôn thầm ghi nhớ hết tất cả đường đi nước bước.
Đang lúc sắp đi đến đầu cuối của đường ngầm, phía trước đã có ánh sáng thấp thoáng chiếu vào. Trình Kỵ quay đầu nhìn Thẩm Ngôn: “Thẩm huynh, Trình mỗ chỉ đưa huynh đến đây thôi. Núi xanh còn đó, nước biếc —— Ơ.”
Thanh dao găm trong ngực Thẩm Ngôn đã tuốt khỏi vỏ, dí vào lưng gã: “Đi.”
Nụ cười Trình Kỵ phai nhạt: “Thẩm huynh có ý gì đây?”
Thẩm Ngôn khẽ cong khóe môi: “Trình huynh, đao của huynh giấu chưa kỹ.”
Trình Kỵ theo phản xạ sờ vào trước ngực một cái, lại phát hiện ra âm mưu của Thẩm Ngôn.
“Đi!” Thẩm Ngôn lạnh lùng nói.
Lúc nãy Trình Kỵ rất nhẹ nhàng mà đồng ý đưa Thẩm Ngôn ra khỏi thành thì hắn đã nghi ngờ rồi.
Với tính cách cẩn thận chặt chẽ của Trình Kỵ, giấu hắn trong vương phủ mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Trình Kỵ lại không mấy đắn đo đã dẫn hắn vào đường hầm trọng yếu, còn để cho Thẩm Ngôn nhìn thấy quá nhiều bí mật. Thẩm Ngôn sinh sống trong cung đã hiểu quá rõ rồi, sẵn lòng để cho người khác biết được bí mật, không biến ngươi thành tâm phúc thì ắt sẽ biến ngươi thành người chết.
Trình Kỵ không thể không bước về phía trước, cách lối ra ngày càng gần, lúc gã đang nhanh chóng tự hỏi làm cách nào để thoát thân thì sau lưng Thẩm Ngôn đột nhiên mở miệng nói: “Lá gan Trình huynh quá nhỏ.”
“Ngươi vừa thấy quan phủ giam lương mễ lại đã lập tức muốn chặt đứt quan hệ giữa chúng ta, để tự cầu đường sống cho mình.” Thẩm Ngôn lắc đầu, “Loại người như ngươi đã định trước không làm nên việc lớn, làm Huy Nam vương gia đã rất tốt rồi, không quyền không thế thì tốt xấu gì cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ mà ngươi coi trọng nhất này.”
“Ngươi thì biết cái gì?!” Trình Kỵ thân là nhị công tử của Huy Nam vương phủ, cho dù khuất phục dưới trướng đại ca, nhưng cái vị đại ca mặt lạnh kia của gã ngay cả một lời nói cũng chẳng buồn nói với gã lại càng không biết châm chọc. Toàn bộ người ở Huy Nam làm gì có ai nói như vậy với gã?
“Sao ta lại không hiểu được?” Thẩm Ngôn ung dung nói, “Ngươi nói xem, ngươi lớn như vậy rồi mà đã làm nên chuyện gì chưa? Điện hạ của chúng ta ba tuổi đã viết văn, năm tuổi đã thạo võ. Văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể lập tức định càn khôn. Ngươi nói nghe thử coi ngươi bì với hắn được chỗ nào?”
“Ta, ta chính là chủ nhân tương lai của Huy Nam vương phủ!”
“Ngay cả vị trí thế tử ngươi cũng chưa từng đảm đương, mà đã bắt đầu rủa cho cha chết?”
“Sinh lão bệnh tử là việc thường ở đời, người già rồi mà không chết chẳng lẽ ở lại lãng phí lương thực sao?”
“Được rồi.” Thẩm Ngôn không đôi co với gã, tiếp tục nói, “Vậy ngươi cũng chỉ là vương của đất phong mà thôi…”
“Nói bậy!” Trình Kỵ bị hắn là cho mất hết lý trí, không hề cố kỵ mà quát, “Ngươi nghĩ rằng ta chỉ dựa vào người Nhu Nhiên các ngươi thôi sao? Các ngươi thất bại, ta vẫn có thể tìm cướp biển!”
Thẩm Ngôn nhìn gã như là nhìn kẻ điên, hắn đi theo Lục Uyên đã từng gặp rất nhiều quan viên, ngu ngốc, tham lam, kết bè kết cánh thậm chí là xem mạng người như cỏ rác cũng có, thế nhưng duy chỉ chưa từng thấy loại xua dân bán nước như này.
“Đi!”
Thẩm Ngôn hung hăng đẩy Trình Kỵ một cái, Trình Kỵ lảo đà lảo đảo ngã thẳng ra khỏi miệng đường hầm. Gã bò dậy đang muốn chạy thoát khỏi khống chế của Thẩm Ngôn, còn chưa chạy được vài bước mà chân đã mềm nhũn thành thành thật thật mà quỳ sụp xuống.
Trình Kỵ nhìn thấy phụ Vương vẻ mặt hỗn độn thất vọng pha lẫn sợ hãi.
Trình Kỵ còn nhìn thấy minh hoàng xa giá đung đưa theo gió.
Bốn mươi mốt, một tuồng kịch.
Lúc Thẩm Ngôn và Trình Kỵ chưa ra khỏi hầm ngầm, toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ đã lọt vào tai những người bên ngoài.
Mấy tảng đá dùng để ngụy trang miệng hầm ngầm đã sớm bị ám vệ dọn đi, hơn nữa bọn họ còn sắp đặt các cơ quan tụ âm. Lúc Thẩm Ngôn bắt đầu nói chuyện, tiếng nói của bọn họ từ nhỏ cho đến lớn đã lọt vào tai Lục Uyên không sót một chữ.
Những thần tử cung nghênh thánh giá tất nhiên cũng đều nghe thấy được.
Từ Úy cứng người, lão cảm thấy tấm giấy Tuyên Thành đang cầm trên tay còn chưa kịp dâng cho Hoàng thượng nặng như nghìn cân.
Hai chữ “Trung Nghĩa” chưa kịp khô lúc này thoạt nhìn vô cùng trào phúng.
“Hoàng thượng…” Huy Nam vương Trình Chử run rẩy nói, “Cựu thần không thể dạy con, không thể dạy con ạ.”
Huy Nam vương tuy rằng là Vương gia, hơn nữa còn có đất phong, thế nhưng thân là Vương khác họ nên giờ đây cũng không dám khinh suất, chỉ dám tự xưng cựu thần.
Lục Uyên cho thị vệ một ánh mắt, thị vệ đỡ cánh tay Trình Chử, không cho lão quỳ xuống.
“Chẳng phải là rất tốt đó sao?” Lục Uyên lười biếng nói, “Tiểu nhi tử của Vương gia xướng trò cũng không tồi, rất có thiên phú.”
Quan viên Huy Nam nhìn nhau, ai nấy cũng đều nhịn cười, toàn bộ người ở Huy Nam ai mà không biết vị nhị công tử này vốn là con ruột của ca cơ?
Trình Chử không quỳ được, chỉ có thể dùng một tư thế hết sức khôi hài mà lau mồ hôi lạnh.
Lục Uyên liếc mắt nhìn thanh niên mặt không đổi sắc sau lưng lão, giống như việc này không phải là việc của phụ thân và thứ đệ của hắn vậy. Lục Uyên lắc đầu, thảo nào phụ mẫu không thương.
Có điều y biết nhiều hơn những người khác một ít, y biết Trình Mân cũng không phải là con ruột của Vương phi, nói đúng ra thì Vương phi hiện giờ là dì của hắn. Là do sau khi Vương phi trước đó khó sinh mà chết, muội muội của nàng lấy danh nghĩa chăm sóc cho Trình Mân mà xuất giá vào cửa.
Cứ thế, Lục Uyên vừa nghe hí khúc vừa thưởng thức vẻ mặt của mấy người bên dưới, lúc nhân vật chính của hí khúc bị đẩy ra khỏi hầm ngầm, cuối cùng thì sự buồn chán của Lục Uyên cùng với sự dày vò của Trình Chử và Từ Úy mới chấm dứt.
Bốn mươi hai, Đế Vương giận.
Trình Kỵ nhìn minh hoàng xa giá, trán toát đầy mồ hôi hột lớn như hạt đậu.
Trình Chử vừa nhìn thấy gã thì mặt cũng đỏ lên vì tức, rút bội kiếm bên hông thị vệ ra xông tới chém nhi tử.
Trình Kỵ vội vã la lớn: “Phụ Vương! Nhi, nhi tử có thể giải thích!”
“Không coi ai ra gì, miệng phun lời xằng bậy! Ca ca ngươi nói ngươi bị quỷ mê hoặc ta còn không tin.”
Lục Uyên đang lúc buông mành lần nữa nghe vậy lại lạnh lùng cười, “Đây là muốn giả ngây giả dại? Đáng tiếc, gã không nuốt được vai này.”
“Nhi tử! Nhi tử là vì để gạt người Nhu Nhiên. Hoàng thượng, Hoàng thượng, ta là vì muốn đưa mật thám ra trước công lý nên mới dùng lời dụ dỗ hắn.”
Thẩm Ngôn cũng bước ra khỏi đường hầm, nghe vậy thì mỉm cười: “Chẳng lẽ là ta bắt ngươi nói ra chuyện cấu kết giữa ngươi với bọn cướp biển?”
“Do ngươi uy hiếp ta!” Trình Kỵ kéo vạt áo bào của cha gã, dài giọng nghẹn ngào nói, “Cha… Cha… Hắn dùng dao găm uy hiếp con, cha nhất định phải làm chủ cho con.”
Trình Chử nhìn về phía Thẩm Ngôn, lập tức hiểu được ý của Trình Kỵ, lão đã không còn để ý đến việc Trình Kỵ tột cùng là hiếu thuận hay không hiếu thuận nữa. Nếu Trình Kỵ bị cho là thông đồng với địch để phản quốc, toàn bộ Huy Nam vương phủ cũng coi như tiêu rồi.
Mà người trước mắt này là cọng rơm duy nhất có thể cứu được mạng bọn họ
“Người đâu! Bắt hắn lại cho ta.” Trình Chử vung tay ra lệnh cho binh lính nhà mình.
Nhưng đồng thời từ trong xa giá cũng truyền đến giọng nói mang theo sự tức giận rất rõ ràng: “Ngươi động đao?!”