Edit: Siu Nhơn Mèo
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên đầu gối Lục Uyên: “Đừng tức giận mà.”
Ba mươi bốn, đừng tức giận mà.
“Gia, uống hớp trà đi ạ.”
“Không uống!” Lục Uyên hung hăng quăng chồng tấu chương trong tay xuống đất.
Thẩm Ngôn thở dài một hơi, Hoàng thượng đây là đã dằn lại rất nhiều, từ sau khi ra khỏi quán trà thì một mạch nghiêm mặt, ngay cả cơm tối cũng ăn chưa được vài miếng. Tận đến khi nhìn thấy đống sổ con ám vệ đưa tới, Lục Uyên rốt cục bạo phát.
“Trước khi khai chiến với Nhu Nhiên, lúc trẫm cho lão Từ Úy này cáo lão hồi hương, những người này nói thế nào?! Nói trẫm ăn cháo đá bát, nói trẫm phụ bạc cựu thần, nói trẫm mượn cơ hội loại trừ người của phụ Hoàng.” Lục Uyên giận đến mức to tiếng.
Thẩm Ngôn biết trong lúc Lục Uyên phê tấu chương đều có ám vệ vây quanh như hàng rào sắt, cho nên cũng không cố kỵ việc dùng từ.
“Hoàng thượng, xin bớt giận, đều đã qua rồi ạ.” Thẩm Ngôn tiếp tục khuyên nhủ: “Tóm lại hiện giờ bọn họ không thể gây nên sóng gió gì, Người đừng tức giận.”
“Sao trẫm có thể không giận?” Lục Uyên đập một cái lên bàn, cảm thấy hơi đau đầu, “Không phải ngươi không biết, ngay cả nguyên Binh bộ thượng thư cũng dám cấu kết giặc ngoài, nước ở Huy Nam này…” Y cười lạnh, “Không khỏi cũng quá vẩn đục rồi.”
“Bệ hạ, cấu kết giặc ngoài đương nhiên không thể dung tha, chỉ có điều… Nước quá trong ắt sẽ không có cá.”
“Trẫm biết.” Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn vẫn cứ cố chấp khom lưng dâng trà cho mình, giọng dịu lại, “Dọa ngươi sợ rồi? Trẫm không phải là mắng ngươi.”
“Cho dù mắng nô tài cũng không sao.”
Lục Uyên nhận trà nhấp một miếng, nhìn vài phiến trà xanh biếc trong chén, lòng dịu lại rất nhiều: “Sau này nếu trẫm có phát giận lần nữa, thì ngươi tránh xa ta ra một chút.”
Thẩm Ngôn trước giờ vẫn luôn nghe lời nay lại cứ khăng khăng bước về trước một bước.
Lục Uyên có hơi ngạc nhiên, đây có được tính là lần đầu tiên Thẩm Ngôn ngược lại lời y không đây?
“Hoàng thượng Người có bệnh cũ hay đau đầu, thái y nói không thể nổi giận. Nếu Người có phát giận lần nữa, ngay cả khi nhắm vào nô tài, nô tài cũng sẽ không chống đối Người.”
Lần này Lục Uyên bị chọc cho bật cười, chọt chọt trán Thẩm Ngôn: “Ngươi đó, ngươi chịu đựng thay cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cảm tạ ngươi. Những người này không có lương tâm, ngươi có làm gì thì bọn họ cũng chỉ nhớ tới bản thân mà thôi.”
“Ta cần gì họ cảm tạ ta? Nô tài hận không thể sung mấy người này vào quân, để họ ra biên cương đánh giặc mớt tốt.”
“Ồ, tiểu hài tử.” Lục Uyên buồn cười lời nói lẫy ngây thơ này của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đột nhiên không có dấu hiệu báo trước, cứ như vậy mà quỳ xuống, ngửa đầu nhìn thẳng Lục Uyên: “Chính là đạo lý này, bọn họ đại nghịch bất đạo, vậy thì thế nào? Sung quân thì sung quân, không thể sung quân thì vẫn phải nhẫn nại mà nuôi. Bọn họ không có lương tâm, cho nên Hoàng thượng có tức giận bọn họ cũng không biết, nếu Người giận mà sinh bệnh, bọn họ trái lại còn cao hứng hơn. Thế nhưng nô tài có, Hoàng thượng ngã bệnh, nô tài lo lắng.”
“Ngươi muốn nói gì?” Lục Uyên nghe Thẩm Ngôn nói ra những lời vượt khuôn phép, buông chén trà xuống. Đế chén đụng mặt bàn phát ra tiếng vang trong trẻo.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên đầu gối Lục Uyên: “Đừng tức giận mà.”
Lục Uyên vươn tay nhéo nhéo gò má được nuôi ra chút thịt sau nhiều ngày xuất cung của Thẩm Ngôn.
“Được.”
Ba mươi lăm, định giao dịch.
Trưa ngày hôm sau, lúc Trình Kỵ gặp lại Lục Uyên, Lục Uyên lại là một bộ dáng lười biếng.
“Ý Lục huynh thế nào?”
“Nếu có thể thành thì đương nhiên là tốt, nếu không thành, gia cũng không hề gì. Trình huynh đây, gia nhớ kỹ.”
Có lẽ là do dáng vẻ Lục Uyên vẫn luôn hết sức cao quý, Trình Kỵ chẳng có bất cứ điều gì nghi ngại, ngược lại cảm thấy gã đã lôi kéo được người này rồi.
“Không thì hôm nay cùng tụ họp ở Từ phủ? Chọn ngày chi bằng gặp ngày, Từ đại nhân cũng sợ đêm dài lắm mộng…”
Lục Uyên lại khoát khoát tay áo, “Giao thiệp với người nhà quan, gia lo lắng.”
“Ý của Lục huynh là…”
“Trình huynh làm người trung gian, vụ làm ăn này có cả ba người chúng ta.”
Trình Kỵ lúc đầu thấy vui vẻ, sau đó nghi ngờ híp mắt, cặp mắt vốn cũng không to được bao nhiêu càng bị gã híp lại thành một đường thẳng.
Xém chút nữa Thẩm Ngôn cười ra tiếng, vội vàng nhịn lại. Nhưng không nhịn được mà oán thầm trong lòng, mắt của Huy Nam vương gia với cả đại công tử của Huy Nam vương phủ cũng đâu có nhỏ, chẳng lẽ năm đó Huy Nam vương gia yêu thích ca cơ mắt nhỏ?
“Lục huynh chớ hiểu lầm ý ta, ngoại trừ lương mễ, chúng ta còn có việc khác có thể nói chuyện.” Trình Kỵ thấp giọng nói, “Mặc dù Từ đại nhân là nguyên Binh bộ thượng thư, nhưng trong triều dã có ít không người là học trò của lão, Binh bộ thị lang hiện giờ nhìn thấy Từ đại nhân còn phải gọi một tiếng thầy.”
Binh bộ thị lang, Vương Húc.
“Hơn nữa.” Trình Kỵ thấy vẻ mặt Lục Uyên không giấu được sự vui sướng, lại kê một liều thuốc nặng, “Mọi người ai cũng nói thừa tướng đương triều bất hòa với Từ Úy, nhưng trên thực tế bọn họ là bạn tốt đồng môn, giao tình hết sức thâm sâu. Càng không cần phải nói thiên kim nhà thừa tướng làm phi trong cung, được Hoàng đế ân sủng, sinh hạ ra một vị Hoàng tử cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
“Soạt” một tiếng, Lục Uyên khép lại cây quạt, cong khóe môi: “Nói không động tâm là giả, nhưng Lục mỗ cả gan xin hỏi một câu, ý đồ của Trình huynh là gì?”
“Thứ mà Trình mỗ đây muốn không nhiều lắm, Huy Nam vương phủ.”
“Nếu huynh muốn Huy Nam vương phủ, không bằng trực tiếp mua sát thủ lấy tính mạng của đại ca huynh. Vương phủ này sớm muộn gì cũng rơi vào tay huynh.”
“Lục huynh cao minh, nhưng thứ Trình mỗ muốn không phải chỉ là cái danh Huy Nam vương phủ, tiền, quyền, binh, Trình Kỵ ta đều muốn.”
Lục Uyên nhìn chằm chằm Trình Kỵ một lúc lâu: “Chỗ ta có một tín vật, huynh giao vào tay Từ Úy. Ngoài ra tạm thời không nói đến, chuyến lương mễ đầu tiên, ngày mai phải ra khỏi thành.”
“Tối nay trước giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), huynh đem tín vật của hai người các huynh đến khách điếm Duyệt Dương. Chỉ cần tín vật đến nơi, tiền, gia không thiếu.”
Thấy Trình Kỵ gật đầu, Lục Uyên nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn hiểu ý, đưa ra tín vật đã chuẩn bị xong từ sớm.
Trình Kỵ nhìn thấy mấy chữ viết của Nhu Nhiên trên tấm thẻ tên, vội vàng cất vào trong tay áo.
Ba mươi sáu, trao đổi tín vật.
“Người này có tin được thật không?”
Trong thư phòng ở Từ phủ, có hai người đang bí mật bàn chuyện.
“Ta phái người tra xét lai lịch của bọn họ, quả thực tin được.” Trình Kỵ móc tín vật mà lúc trước Lục Uyên đưa cho gã từ trong lòng ra, “Ngài xem.”
Từ Úy nghiên cứu hồi lâu, gật đầu: “Tín vật này đích xác là thật.” Chức vị của lão ở Binh bộ rất cao, tù binh người Nhu Nhiên lão đã gặp không ít, ấn tín này quả thực là thật, thân phận người nắm trong tay ấn tín này nhất định không thấp.
“Tên họ người nọ là gì?”
“Y chỉ nói y họ Lục, thế nhưng lại không nói tên.”
“Lục…”
“Từ đại nhân, ta biết ngài cẩn thận, thế nhưng nếu thật sự là người của triều đình, ai lại dám lấy quốc họ làm tên giả?” Trình Kỵ thấy Từ Úy do dự, lập tức nóng lòng.
“Không, lão phu đang nghĩ. Tháng trước lão phu nghe được một tin, lục Hoàng tử Nhu Nhiên lén vào kinh thành.” Từ Úy viết một chữ “Lục” lên giấy, “Đây phải chăng là nghĩa của lục?”
“Đại nhân tài cao!” Trình Kỵ cũng thông suốt.
Từ Úy suy nghĩ một chốc, giao tư ấn của mình cho Trình Kỵ: “Y không muốn gặp lão phu, cũng có thể hiểu được, ngươi đưa cái này cho y để tỏ rõ thành ý của lão phu.”
Nghĩ một chút lại nhấc bút viết một phong thư, giao cho Trình Kỵ.