Cùng Quân Đi Về

Chương 11




Edit: Siu Nhơn Mèo
“Vấn đề mà Lục Kiêm hỏi, gia có thể trả lời. Gia có thể làm được, bảo hộ một người, mà triều đình và dân chúng cũng sẽ được an ổn.”
Ba mươi mốt, nổi giận.

Hôm sau, hẹn xong thời gian, Trình Kỵ dẫn theo bọn họ lên đường đến kho lương mễ Huy Nam, Lục Uyên và Trình Kỵ ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện, Thẩm Ngôn đi ở phía sau dắt tay Lục Kiêm, để tránh không cho Lục Kiêm bị người qua đường va vào. Lục Kiêm bước chậm, đến khi kéo ra được một khoảng với phía trước, nó mới lắc lắc cánh tay của Thẩm Ngôn: “Bản công tử có lời muốn hỏi ngươi.”

Thẩm Ngôn vừa nghe tự xưng của nó thì trong lòng đã đoán được sơ sơ, Lục Kiêm mang trên mình thân phận cao quý nên bình thường rất đoan chính, không hay phấn khích, mà giờ như vầy thì có hơn phân nửa là vì chuyện liên quan đến Lục Uyên.

“Tiểu công tử nói đi ạ.”

“Nếu như, sau này bản công tử chỉ cưới đúng một người thôi, ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Ngôn không rõ ý của nó, không gật đầu cũng không lắc đầu: “Hôn sự của công tử còn chưa đến lượt nô tài lắm miệng.”

Lục Kiêm có hơi tức giận, nó không thích Thẩm Ngôn như vậy. Cúi đầu đi chưa được mấy bước, đột nhiên dang hai tay ý muốn Thẩm Ngôn bế.

Thẩm Ngôn khom lưng bế nó lên: “Công tử đi mệt rồi sao?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi phải nghiêm túc trả lời ta.” Tay Lục Kiêm đặt lên hai vai hắn, mím môi, “Hôm qua cha nói, ta hiểu được. Quản gia ngươi cứ yên tâm mà nói, bản công tử có chừng mực.”

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

“Nếu ta chỉ muốn cưới một người, cha có cho phép không?”

Thẩm Ngôn suy tư một lát, chiếu theo tính tình của Lục Uyên mà nói: “Lão gia sẽ nói cho công tử biết cái lợi và cái hại, để công tử tự mình đưa ra lựa chọn.”

“Thế nhưng…” Khuôn mặt nhỏ của Lục Kiêm tràn đầy khó xử, “Chỉ cưới một người, có nghĩa là một nhà độc quyền hậu cung, triều đình ắt sẽ bất ổn.”

“Tiểu công tử hiểu biết hơn nô tài nhiều lắm.” Thẩm Ngôn cười híp mắt nhìn nó, “Cho nên vấn đề ở đây không phải là cưới bao nhiêu người, mà là tiểu công tử có thể giải quyết điều ngài lo lắng được hay không.”

“Vậy ngươi nghĩ cha có thể không?” Lục Kiêm dùng đôi mắt cực kỳ giống với Lục Uyên, nhìn Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi này: “Nô tài không biết, lão gia cũng chưa từng phiền não về vấn đề này bao giờ.”

Lục Uyên trải qua hai mươi bảy năm nay vô cùng khuôn phép, từ Hoàng tử đến Hoàng đế, mỗi một bước đều không xảy ra sai lầm.

“Nếu cha phế đi hậu cung —— ”

“Công tử xin cẩn thận lời nói.” Giọng Thẩm Ngôn lạnh xuống.

Lục Kiêm biết rất rõ Thẩm Ngôn là một nô tài, biết rất rõ mình mới là chủ tử, thế nhưng trong nháy mắt đó nó cảm nhận được sự sợ hãi.

Nó biết, Thẩm Ngôn tức giận.

Rất lạ lùng, một từ không nên dùng cho người hầu, thế nhưng dùng trên người Thẩm Ngôn, Lục Kiêm không cảm thấy có chút không đúng nào.

Thẩm Ngôn giúp Lục Kiêm sửa sang lại búi tóc một chút, nhạt tiếng nói: “Loại chuyện không có khả năng xảy ra này, công tử không cần quá mức sầu lo.”
Ba mươi hai, lời nói thành lời khẳng định.

“Nó nói gì với ngươi?” Trong tiệc rượu, Lục Uyên tìm cớ kéo Thẩm Ngôn ra ngoài.

“Tiểu công tử ngài…” Thẩm Ngôn suy nghĩ một chốc, trừ câu cuối cùng ra, còn lại nói hết toàn bộ cho Lục Uyên.

Lục Uyên lại quan sát hắn: “Không chỉ thế, bằng không ngươi sẽ không tức giận. Chỉ nói thế thôi à, nó nói gia cái gì nữa?”

Thẩm Ngôn không chống đỡ nổi, đành phải nói toạc ra.

“Chút chuyện này, ngươi giận cái gì?” Lục Uyên bật cười, nhịn không được mà vân vê đuôi tóc của Thẩm Ngôn.

Vốn là ngày thường Thẩm Ngôn buộc hết tóc lên, nhưng để lừa Trình Kỵ nên mới đổi thành kiểu tóc của các quý công tử. Lục Uyên nhìn đuôi tóc hơi rối của hắn, thấy là lạ, cho nên chỉ cần có cơ hội thì liền kiềm không đặng mà sờ một phát.

Trước giờ Thẩm Ngôn chẳng biết được thì ra đuôi tóc của mình cũng nhạy cảm đến thế, Lục Uyên chỉ mới vừa sờ một cái mà hai bên tai hắn đã phát nóng hầm hập cả lên.

Thẩm Ngôn không được tự nhiên mà dịch bước chân một chút: “Nô tài sợ công tử hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì cơ?” Lục Uyên phất phất cây quạt, dùng mặt quạt khéo léo che đi khẩu hình miệng khi nói chuyện của bọn họ, “Tất cả những gì gia nói, đều không phải là hiểu lầm.”

“Sao có thể giống nhau được.” Thẩm Ngôn có hơi quýnh, cũng hạ giọng rất thấp, “Gia trăm triệu lần không thể bỏ hậu cung, hậu cung mà phế, triều chính tất loạn.”

“Thẩm Ngôn.” Lục Uyên nhìn hắn một hồi, “Đạo lý này gia hiểu, cho nên gia sẽ không làm như vậy. Gia sẽ không bất chấp thiên hạ gây ra sai lầm to lớn, càng không đẩy ngươi vào đầu sóng ngọn gió.”

Còn chưa chờ cho Thẩm Ngôn thở phào, chợt nghe Lục Uyên nói tiếp: “Thực ra gia mới là người nên tức giận mới phải?”

Tuy rằng Thẩm Ngôn vì lời phỏng đoán của Lục Kiêm đối với Lục Uyên mà giận, nhưng vẫn có ý giúp nó biện giải vài lời: “Công tử hẳn cũng không phải cố tình…”

“Ngươi cho là gia giận nó?” Lục Uyên lắc đầu, “Gia là đang giận ngươi.”

Thẩm Ngôn tức khắc hoảng hốt, vừa xét lại mình xem phải chăng tâm ý của Hoàng thượng đối với mình đã giảm đi, vừa gắng nghĩ ra có phải mình đã làm gì đó chưa đủ thỏa đáng hay không.

Lục Uyên xếp quạt lại “phạch” một tiếng, gõ đầu Thẩm Ngôn một cái: “Ngươi thật là không có lòng tin với gia.”

Thẩm Ngôn cứng họng, lời, lời này từ đâu mà có?

“Hừ, cũng trách gia hiểu ra trễ, nếu như sớm hiểu ra được một chút.” Lục Uyên nhíu mày, đầu mày cuối mắt đều lộ vẻ lỗi lạc như nắm chắc thiên hạ trong tay, “Vấn đề mà Lục Kiêm hỏi, gia có thể trả lời. Gia có thể làm được, bảo hộ một người, mà triều đình và dân chúng cũng sẽ được an ổn.”
Ba mươi ba, buôn bán.

Lần nữa trở lại trên bàn rượu, Trình Kỵ tinh mắt, không nhịn được hỏi: “Thẩm Ngôn gặp được chuyện tốt gì rồi sao?”

Lục Uyên thay hắn trả lời: “Việc vui.”

“Ồ?”

“Người trong lòng A Ngôn đã định ra ngày cưới với hắn rồi.”

Thẩm Ngôn không nói gì, lời Hoàng thượng nói rõ là càng ngày càng khiến người ta không yên. Nghĩ là thế, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà khẽ cong.

Trình Kỵ lập tức vui vẻ: “Vậy thì đúng thật là chuyện tốt, chuyện tốt. Nào, hôm nay không say không về.”

Lục Uyên cản lại ly rượu, lắc đầu: “Chính bởi vì A Ngôn bảo muốn thành hôn ngay, nên chúng ta sắp phải rời khỏi Huy Nam.”

Vì lời của Lục Uyên, vẻ mặt Trình Kỵ toác ra chút lo nghĩ: “Nhưng… Chẳng phải Lục huynh muốn mua lương mễ sao?”

“Gia sẽ để thủ hạ lại.”

“Lục huynh chậm đã!” Trình Kỵ chần chừ nhiều lần, sau đó cho lui hết những người hầu xung quanh, trong phòng chớp mắt yên tĩnh lại, “Lục huynh, chỗ Trình mỗ có một vụ làm ăn, chẳng biết Lục huynh có hứng thú hay chăng?”

“Nguyện nghe cho rõ?”

Trình Kỵ chấm một ít rượu vào tay, viết lên bàn hai chữ —— Nhu Nhiên.

Lục Uyên dán mắt nhìn gã một lúc lâu, đè thấp giọng: “Trình huynh đây là tội thông đồng với địch phản quốc.”

“Lục huynh, người ngay không nói lời gian.” Trình Kỵ vỗ một cái vào túi tiền đeo bên hông, “Ta chỉ cần cái này, không hỏi tới những thứ khác.”

“Nhưng Lục mỗ lại là lương dân.” Lục Uyên dùng tay áo lau đi hai chữ kia.

Trình Kỵ đè tay Lục Uyên lại, ánh mắt Thẩm Ngôn biến đổi, nhìn Trình Kỵ như đang nhìn một người chết.

“Ta biết Lục huynh không tin ta, nếu ta vì Lục huynh mà giới thiệu một người khác thì sao?”

“Ai?”

“Nguyên Binh bộ thượng thư, Từ Úy.”
Thật sự là rất thích Lục Uyên với Thẩm Ngôn ấy, Lục Uyên thì không cần nói làm gì, nhưng các mẹ có để ý không? Thẩm Ngôn ấy, bản thân mình chịu thiệt thòi, chịu oan ức ra sao cũng không để ý, thế nhưng một khi có ai đó động đến Lục Uyên, ngay cả Thái tử cũng dám bật lại. Ứ hự, yêu quá:"(((((

Nhưng mà giờ chưa rõ ràng lắm đâu, vào giữa giữa đoạn cao trào của truyện ấy, cái sự si ngốc này nó mới càng rõ ràng. Mà các mẹ cũng yên tâm với Hoàng thượng của chúng ta đi, bảo bọc Thẩm Ngôn còn kỹ càng, chu đáo, tinh tế hơn nhiều lắm luôn ấy. Nói chung các mẹ phải nhớ rõ lời khẳng định của Lục Uyên trong chương này, bảo hộ một người là Thẩm Ngôn, thế nhưng cũng sẽ chu toàn triều chính. Là một minh Quân đúng nghĩa luôn ấy uhuhuhu.

Sang năm mới rồi các mẹ bớt silent cho em thêm tí động lực với:"(((( Em như con tự kỷ ấy ;;__;;