Con ngươi của Lâm Lập Hạ chợt co rụt lại, Tiếu... Phi? Nàng nhìn khuôn mặt tà mị xen lẫn ác ý và tức giận của Lý Dục, đáy lòng vô cùng hỗn loạn. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn chậm rãi nói, "Lý Dục, tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Tại sao muốn đưa Giang Hiểu Tiếu đến bên cạnh người kia, tại sao muốn nói cho nàng biết chuyện này, tại sao lại tàn nhẫn như vậy!
"Tại sao?" Lý Dục khẽ cười một tiếng, hai mắt lấp lánh nhìn vào đáy mắt nàng, từng chữ từng chữ nói, "Ta muốn nàng và hắn càng lúc càng xa cho đến không hề dính líu, ta muốn trong lòng nàng chặt đứt tất cả lưu luyến với hắn, ta muốn nàng rõ ràng ý thức được hai người không có khả năng!"
Hô hấp của Lâm Lập Hạ cứng lại, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi quả thật không thể nói lý!"
Nàng xoay người muốn rời đi, lại bị Lý Dục giữ chặt cổ tay, một phát kéo vào trong ngực. Hắn cúi người ghé sát vào gương mặt của nàng, ngay cả phẫn nộ nhỏ bé nhất của nàng cũng thu vào đáy mắt, "Ta không thể nói lý, vậy còn nàng là cái gì? Tình cũ khó khăn hay là lạc đường không đổi? Nàng vừa nghe được hoàng hậu mang thai có phải đau lòng khó có thể tự kềm chế hay không?"
Lâm Lập Hạ lạnh lùng nói, "Cái này không có quan hệ gì với ngươi."
Lực đạo trên tay Lý Dục tăng thêm, nhìn vẻ mặt nàng ngầm ngầm chịu đựng đau đớn sinh ra một tia tự giễu, "Ta làm những thứ này lấy được lại là một câu chẳng quan hệ tới ta của nàng, Lâm Lập Hạ nàng tự hỏi xem, nàng thật sự không biết suy nghĩ dưới đáy lòng của ta?"
Lâm Lập Hạ quay đầu tránh khỏi ánh mắt bức người của hắn, "Lý Dục, giữa chúng ta chỉ có tháng ba ước hẹn."
"Cho nên? Nàng căn bản không thích ta? Cho tới bây giờ nàng vẫn nhớ mãi không quêncái người đã sớm thê thiếp thành đoàn kia?" Hắn chê cười, giọng nói bén nhọn, "Hay là nàng vẫn muốn trở lại bên cạnh hắn, trở thành một trong vô số nữ tử bên trong hậu cung?"
Lâm Lập Hạ hơi nhếch môi, lửa giận không biết tên dấy lên, thì ra trong mắt hắn nàng chính là một người như vậy?
"Buông tay." Nàng lạnh mặt nói.
Lý Dục kiềm chế bản thân sắp dốc ra toàn bộ cay đắng, tà võng nói, "Đã muộn, Lâm Lập Hạ, đời này ta chắc chắn sẽ không buông."
Hắn không chút do dự phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập khoang miệng tươi ngọt của nàng, nuốt vào tiếng nức nở nghẹn ngào và lời nói của nàng, mùi vị hắn nếm được tốt đẹp như vậy, nhưng trước mắt lại chợt hiện lên một màn thất hồn lạc phách vừa rồi của nàng. Hắn không để ý sự chống cự của nàng mà phóng ra cảm xúc phẫn nộ của mình, mặc sức cắn gặm không mang theo một chút dịu dàng, cho đến khi hai người đều thở hổn hển mới dừng lại.
Lâm Lập Hạ không biết là tức đến đỏ mặt hay là nghẹn cười đến đỏ mặt, trong mắt hạnh ánh nước lấp lánh, "Ngươi…"
Mới vừa nói một chữ, nam tử tà mị kia liền mập mờ liếm cánh môi của nàng một cái, lại nhanh chóng dán lên tiến vào một vòng chiến đấu mới. Môi lưỡi triền miên, thỉnh thoảng có tiếng bú mút làm cho người ta mơ màng vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng ưm trầm thấp của nữ tử tràn ra, làm cho người nghe được liền mặt hồng tim đập.
Không biết qua bao lâu hắn mới thoả mãn rời khỏi đôi môi của nàng, con ngươi đen ửng lên ánh sáng khó dò, "Cái hắn có thể cho nàng, ta cũng có thể, mà cái ta cho nàng, hắn lại tuyệt đối không thể."
Lâm Lập Hạ há miệng thở hổn hển, thản nhiên nhìn hắn nói, "Ngươi và hắn đương nhiên không giống nhau."
Lý Huyền là Lý Huyền, Lý Dục là Lý Dục, mỗi người đều là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới, ưu điểm và nhược điểm của từng người, bỏ được và quý trọng của từng người, cần gì phải lấy ra so sánh chứ?
Anh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
Nàng không thể lừa gạt mình ghét Lý Dục nữa, nàng đã bắt đầu quen với sự tà mị bá đạo và thỉnh thoảng lưu manh của hắn, trong lòng cũng rõ ràng biết được cùng với hắn là vui vẻ. Hắn mượn cơ hội nói cho nàng biết, hắn và Lý Huyền không giống nhau, nhưng Lý Huyền cuối cùng là một vết thương dưới đáy lòng nàng, nàng không cách nào quên nhanh như vậy, cũng không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận như thế.
Lâm Lập Hạ nghĩ như vậy, nhưng lời này vào tai Lý Dục lại hoàn toàn hiểu thành một ý nghĩa khác. Hắn và Lý Huyền không giống nhau? Cho nên người nàng yêu sẽ chỉ là Lý Huyền mà không phải hắn? Hắn có cái gì không bằng Lý Huyền! Lý Huyền không thể cho nàng duy nhất, hắn có thể. Trong lòng Lý Huyền luôn nhớ tới giang sơn xã tắc, hắn không như vậy. Nhưng nàng lại thích Lý Huyền, mà không phải hắn!
Con ngươi tối đen của Lý Dục trở nên vô cùng thâm trầm, nhìn vào trong như đi vào một vùng biển sâu, vô cùng thâm u.
Lâm Lập Hạ lùi về sau một bước tránh khỏi bàn tay của hắn, "Gia, thời gian đã không còn sớm, cần phải trở về."
Lý Dục nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, trong trái tim dường như có người cầm dao nhỏ chuyển động, hắn bước dài lên trước, áo bào gấm màu xanh lam theo gió đêm vung lên.
Lâm Lập Hạ ở chỗ hắn không thấy được cười khổ, nàng không phải là không động lòng với những gì hắn làm, chỉ là tất cả đều quá nhanh. Hắn dồn ép quá gấp, mà nàng còn chưa chuẩn bị xong việc thổ lộ tình cảm.
Hôm sau đi xe lên đường, Mạch Tuệ ngồi ngoài xe chống cằm, nhỏ giọng hỏi Ẩn Kỳ, "Ẩn Kỳ, ngươi nói, tiểu thư và gia sao vậy?"
Tối hôm qua lúc đi ra gia vẫn vô cùng cao hứng, trong ánh mắt xán lạn kia giống như mở ra mấy ngàn đóa hoa đào, nhưng lúc trở về lại giống như băng như tuyết, cả người đều lạnh lẽo, mà tiểu thư còn lại thì gì cũng không nói, một bộ dáng vẻ trai sông ngậm ngọc, cũng không hứng thú đả kích gia, yên lặng trước nay chưa từng có.
Lấy quan sát của nàng đối với phương thức ở chung lâu dài của bọn họ mà xem, hai người này tuyệt đối là giận dỗi rồi.
Vẻ mặt Ẩn Kỳ không thay đổi, "Chuyện của gia không phải ta có thể đoán."
Mạch Tuệ liếc hắn một cái, "Ngươi thật là không thú vị, so với tảng đá còn thối hơn, ở một chỗ với gia lâu như vậy sao lại không nhiễm lấy một chút thú vị của gia chứ."
Ẩn Kỳ kỳ diệu nhìn nàng một cái, khóe mắt hơi hơi co giật.
Gia? Thú vị?
Nàng đang ngại ngày quá nhàm chán kể truyện ngắn chọc cười hắn sao?
Mạch Tuệ không có được đáp án cũng không nản chí, mỗi ngày càng trợn to mắt hơn nhìn hai người này ở đụng, nhưng làm cho người uể oải và ngạc nhiên là phương thức ở chung kỳ quái của tiểu thư với vị gia kia duy trì rất lâu sau đó, cho đến tận nửa tháng sau họ đi tới Triệu Đông cằn cỗi không thay đổi.
Nàng làm hết phận sự hướng vào bên trong hô một tiếng, "Tiểu thư, gia, đã đến."
Ẩn Kỳ bên cạnh nhìn nàng một cái, nàng lơ đễnh dời ánh mắt đi. Nàng biết ánh mắt kia của Ẩn Kỳ là có ý gì, nhưng thì sao chứ, tiểu thư mới đúng là chủ tử của nàng, nàng dĩ nhiên mọi việc đều lấy tiểu thư làm đầu.
Ngón tay nhỏ nhắn vén rèm xe, Lâm Lập Hạ xách váy dài lập tức xuống xe ngựa, rồi sau đó vẻ mặt nhàn nhạt đứng ở một bên. Dưới đáy lòng Mạch Tuệ bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi theo đứng sau lưng nàng nhìn nam tử tà mị xuống xe ngựa.
Lý Dục nhìn sắc trời một chút, con ngươi giống như vô tình lướt qua Lâm Lập Hạ nói, "Tìm khách điếm ở lại trước đi."
Người bị lướt qua nhàn nhạt trả lời, "Vâng, gia."
Mạch Tuệ đúng là nạo tâm nạo phế mà, lại tới nữa lại tới nữa, hai người này âm dương quái khí lúc nào thì mới bình thường lại đây!
Ngày hôm sau sau khi ra cửa Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ mới ý thức được, Triệu Đông rốt cuộc là một địa phương như thế nào.
Triệu Đông ở biên giới phía Tây của Đại Minh Vương Triều, bởi vì tai hoạ chiến tranh quanh năm, cộng thêm thỉnh thoảng thiên tai, có thể nói là một nơi cực kỳ cằn cỗi. Đầu đường có thể khắp nơi thấy được người ăn xin gầy trơ cả xương, một đám lại một đám trẻ con xanh xao vàng vọt tựa vào bên tường, ánh mắt tuyệt vọng lúc có lúc không. Thỉnh thoảng một cái thùng âm u đi ngang qua, bên đống rác chắc chắn sẽ có người tranh đoạt tìm kiếm đồ ăn, vừa đáng thương lại thật đáng buồn.
Lâm Lập Hạ không nhịn được dời mắt, nàng biết trên đời luôn có nhiều cuộc sống nghèo khổ cơ hàn như vậy, nhưng đến khi tận mắt mình thấy tất cả, rung động trong lúc này thật sự là kinh người, đáy lòng nàng ngập tràn bi thương, nhưng lại nguyên vẹn ý thức được mình nhỏ bé cỡ nào. Đúng, bọn họ cũng quá nhỏ bé, bất kể thịnh thế* được người đời ca tụng hăng say như thế nào, mặc khác đều có một cảnh tượng làm lòng người lạnh ngắt như vậy.
*Thịnh thế: Thời đại hưng thịnh
Cho nên khi một đứa bé gầy yếu xông lên cầu xin nàng, lúc nàng lấy ra một chút bạc vụn, nhìn khuôn mặt gầy yếu còn bẩn thỉu kia dặn dò, "Đi mua chút bánh bao lấp đầy bụng đi."
Cặp mắt vốn vô hồn của đứa bé thoáng chốc tỏa sáng, không nói một lời xoay người bỏ chạy. Nàng thở dài, cho dù nàng không giúp được mọi người, có thể coi là giúp một, đây cũng là hết lòng. Lý Dục bên cạnh lẳng lặng nhìn tất cả, đáy lòng cũng là dịu dàng xen lẫn bất đắc dĩ, nàng cuối cùng không hiểu được tại một nơi một nghèo rớt mùng tơi như vậy, bố thí một người là có ý gì.
Anh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
Cũng không lâu lắm, Lâm Lập Hạ đã biết cái này gọi là ý gì.
Đứa trẻ gầy yếu vừa rồi trên mặt mang theo một nụ cười rực rỡ, phía sau đi theo một nhóm lớn đứa nhỏ gầy yếu như nhau vọt tới bên cạnh bọn họ, vươn hai tay dùng sức vẫy, trong miệng không ngừng kêu muốn ăn, trong vẻ mặt vậy mà mang theo tham lam.
Lâm Lập Hạ đương nhiên không ngờ tới sẽ có kết quả như thế, lập tức trợn mắt há mồm, luống cuống nhìn tình trạng trước mắt. Càng ngày càng nhiều đứa bé đã dần dần xuất hiện mất khống chế, bọn họ khát vọng thức ăn, mà người nữ tử trước mắt này chính là đại diện cho thức ăn.
Mạch Tuệ và Ẩn Kỳ không ngừng xua đuổi bọn trẻ bên cạnh, nhưng mà số người xua đuổi được rõ ràng kém với xông tới, lập tức hỗn loạn tưng bừng. Lâm Lập Hạ bị bọn nhỏ chen lấn mất thăng bằng quỳ một chân trên đất, còn chưa kịp phản ứng lập tức lại bị đẩy ngã xuống đất, nhưng nàng tiếp xúc không phải là đất đá cứng rắn lạnh lẽo, mà là lồng ngực mang theo hương vị phái nam thoang thoàng nhàn nhạt.
Nàng ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán đối diện với gương mặt tuấn mỹ của Lý Dục. Lý Dục một tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng nhảy một cái liền nhảy ra khỏi vòng tròn kia, tiếp đó lại buông lỏng tay ra, không nói một câu đi về phía trước.
Lâm Lập Hạ nửa cúi con ngươi, cánh môi khẽ mở nhỏ giọng nói một câu, "Cám ơn."
Phía trước Lý Dục không quay đầu lại, nhưng hai cánh môi mỏng hình dáng cực tốt kia cũng hơi hơi giương lên.
Có lẽ có lúc, bọn họ muốn, đều rất đơn giản.
Buổi tối lúc ăn cơm ở khách điếm mấy người đã lâu không gặp đi tới trước mặt, Lục Lung mặc xiêm y màu hồng đào thân mật tiến lên kéo cánh tay Lý Dục lại, giòn giã nói, "Công tử, người cuối cùng cũng tới."
Thất Xảo mặc xiêm y màu xanh lục cũng không chút nào yếu thế đặt lên một cánh tay khác của Lý Dục, "Công tử công tử, lâu rồi không gặp có nhớ chúng ta không?"
Một bên Hỏa Nhi hồng y như lửa ánh mắt mặc dù lạnh, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được kích động đè nén dưới đáy mắt.
Tay cầm đũa của Lâm Lập Hạ thế nào lại dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục ăn cơm của mình. Ngược lại Mạch Tuệ trừng mắt, tức giận bất bình quăng vài đao ra ngoài.
Trong mắt đào hoa của Lý Dục lóe lên ý cười, nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp nói, "Thế nào vẫn không lễ phép như vậy, không thấy có người ở đây à."
Lúc này Lục Lung và Thất Xảo mới nhìn về phía Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ ngồi cùng bàn, lập tức nụ cười phai nhạt chút.
"Thì ra là tiểu thư nhà họ Lâm, thật là đã lâu không gặp." Lục Lung cười đến híp cả mắt nói.
Thất Xảo tiếp lời, "Thân thể Lâm tiểu thư không có gì đáng ngại chứ, nhìn qua khí sắc không tệ nha."
Lâm Lập Hạ nhàn nhạt cười cười, "Đa tạ hai vị cô nương lo lắng, thân thể ta đã không có gì đáng ngại rồi."
Thất Xảo bĩu môi nói một câu, "Cũng không nhìn xem lúc đó công tử tốn bao nhiêu tâm tử."
Trong mắt Lý Dục thoáng qua không vui, thản nhiên liếc Thất Xảo một cái, Thất Xảo có chút tức giận, nhưng vẫn nghe lời ngừng miệng, chỉ yên tĩnh đứng qua một bên. Lục Lung thấy thế cũng có cân nhắc, không hề nhiều lời nữa lùi về đến phía sau hắn.
Lâm Lập Hạ làm như không hề phát hiện, vẫn ung dung thong thả ngồi ăn cơm, bên trong một bàn người chỉ có nàng ăn uống bình thường. Ăn xong non nửa chén cơm nàng buông chén đũa xuống, hướng về phía mấy người cười nhẹ, "Ta ăn no, các ngươi từ từ dùng."
Mạch Tuệ trừng mắt nhìn, đi theo buông bát đũa xuống, "Ta cũng ăn no, các ngươi tiếp tục." Tiểu thư nhà nàng đều đã đi rồi, nàng còn đợi ở chỗ này làm gì?
Anh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
Nói xong hai người cùng nhau lên lầu, lồng ngực Lý Dục có chút khó chịu, híp mắt đào hoa liền ném đũa xuống đứng lên, "Đều tới phòng ta nói chuyện."
Lục Lung Thất Xảo hai mặt nhìn nhau, Hỏa Nhi thì cúi đầu lên tiếng, "Dạ, công tử."
Trong phòng Lý Dục, Thất Xảo đang cầm khăn sạch đưa cho Lý Dục, Lý Dục nhận lấy nhẹ nhàng lau mặt, vừa lười biếng hỏi, "Bảo các ngươi tìm hiểu đều rõ ràng rồi chứ?"
"Công tử, xấp xỉ mười rồi." Lục Lung trải chăn xong đi tới bên cạnh hắn, "Khoản tiền mà hoàng thượng trích ra kia quả thật không có ở trong này."
Lý Dục giang hai tay để Thất Xảo thay quần áo cho hắn, "Chắc chắn chứ?"
Thất Xảo gật đầu một cái, "Chắc chắn."
Trong con ngươi nhỏ dài của Lý Dục xẹt qua ánh sáng lạnh, "Ai?"
Lục Lung đưa nước trà lên, "Giam sử đại nhân của thành Triệu Đông, Doãn Khiếu."
"Hử?" Lý Dục nhíu mày, "Doãn?"
Thất Xảo gật đầu, "Là người của Doãn thừa tướng."
Lý Dục uống một ngụm nước trà, "Hỏa Nhi có thể đi tìm hiểu rõ ràng."
Ánh mắt Hỏa Nhi một lòng, "Đúng vậy."
"Nói một chút." Lý Dục ngồi vào bên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn.
"Doãn Khiếu là người trong tộc của Doãn thừa tướng, năm nay bốn mươi tuổi, là người nham hiểm độc ác, mấy năm trước ỷ vào thế lực của thừa tướng ở Giang Nam muốn một chức quan tứ phẩm, nhưng gây ra một chút chuyện, thừa tướng nỗ lực bảo vệ mới không bị hỏi tội, tìm một thời cơ đưa đến nơi này, vốn nghĩ chỗ nghèo khổ này tất nhiên không có gì béo bở mà vớt, vậy mà lần này hoàng thượng rút ra một khoản tiền cho xuống, vì vậy xảy ra chuyện này."
Lý Dục xoay xoay nhẫn, "Còn gì nữa?"
Hỏa Nhi nghĩ một chút nói, "Bên cạnh người này có một phụ tá gọi là Nha Nghị, rất có tâm kế."
Lý Dục rũ mí mắt xuống nhìn cái bóng trong nước trà, nâng lên con ngươi tà mị hướng ba người nói, "Vị ở phòng bên cạnh kia về sau sẽ là phu nhân của các ngươi."
Ba người kinh hãi, Lục Lung và Thất Xảo thì trong kinh ngạc mang theo chút không vui, mà Hỏa Nhi thì là một đôi mắt đẹp ảm đạm.
Lý Dục không nhìn ánh mắt của các nàng nữa, "Nhớ lời của ta là tốt rồi, đều đi ra ngoài đi."
Lục Lung Thất Xảo tức giận nhìn bóng lưng của hắn, nhưng vẫn biết điều nói, "Công tử sớm nghỉ ngơi một chút."
Lâm Lập Hạ ở phòng bên cạnh dĩ nhiên không biết Lý Dục đã nói những lời này với các nàng, đến nỗi làm nàng sáng sớm mở cửa đối diện với hai gương mặt y chang không khác lại còn tươi cười đặc biệt xán lạn thì không hiểu ra sao.
Ặc, đây là... Đã xảy ra chuyện gì à?