Cùng Quân Ca

Chương 71: Kế – Ngoài ý muốn




Editor: Bồ CôngAnh

Hắc y nhân rõ ràng có vẻ hơi sửng sốt, "Ngươi có ý gì?"

Lý Huyền nhếch môi cười cũng không nói chuyện. Lâm Lập Hạ còn lại thì trong đầu hiện ra linh quang, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều được Lý Huyền nắm trong lòng bàn tay?

Mới vừa nghĩ như vậy, vốn chỉ có hắc y nhân và bọn họ thì bên cạnh vách núi liền hiện ra nhiều hơn mười mấy thị vệ, nhìn vẻ mặt trấn định khí thế kinh người của bọn họ, rõ ràng cho thấy là có chuẩn bị mà đến.

"Ngươi thế mà lại..." Hắc y nhân híp mắt.

Lý Huyền cười nhạt, vung tay, những thị vệ kia thấy thế cũng cầm kiếm lên không chút do dự vọt về phía mấy hắc y nhân.

Đám hắc y nhân cũng nhạy bén phản ứng lại, giao thủ với bọn thị vệ.

"Ta nói, tất cả chuyện này đều được ngươi lên kế hoạch sẵn từ trước?" Dụ đám hắc y nhân tới vách núi sau đó bao vây tiêu diệt?

"Đám hắc y nhân này vẫn luôn giám thị hành tung của ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy được." Lý Huyền cười nói.

Lâm Lập Hạ dở khóc dở cười, "Ngươi không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"

Ánh mắt của Lý Huyền kiên định nhìn nàng, "Ta tuyệt sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả đều có ta ở đây."

Đầu kia hắc y nhân đánh nhau quyết liệt với đám thị vệ, đầu này Lâm Lập Hạ nhíu mày quan sát.

Thích khách áo đen ra tay vẫn ác độc như cũ, từng chiêu từng thức không hề mang theo một tia lưu tình. Trong lòng Lâm Lập Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, nàng rốt cuộc có cái vận cứt chó gì vậy, vẻn vẹn trong vòng nửa năm đã gặp phải ba lượt thích khách, huống chi lần gần đây nhất còn là mấy ngày trước, chẳng lẽ những thích khách này cũng họp chợ?

Lần ám sát trên hồ kia nàng không cẩn thận nhìn kỹ mấy tên thích khách này, hôm nay thích khách vừa nhìn liền cho nàng một loại cảm giác quen thuộc.

Nghĩ như vậy nàng liền càng thêm chuyên tâm nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, cuối cùng sau khi thấy được trên mặt mỗ hắc y nhân có một vết thương không rõ thì nàng cuối cùng cũng khẳng định được suy nghĩ của mình.

Hắc y nhân lần này chính là đám người lần trước ám sát Lý Triệt, nhưng mà bọn họ do ai phái tới?

Lâm Lập Hạ cứ thế suy nghĩ đến nhập thần, không phát hiện phía xa xa đang có một hắc y nhân núp ở trong bụi cây nhắm vào nàng mà kéo cung.

Tên vừa rời khỏi dây cung liền thẳng tắp lao về phía nàng, Lý Huyền quay đầu lại một tay đẩy nàng nằm úp xuống mặt đất, tiếp đó lập tức cầm lấy cung tên trên ngựa bắn một mũi về phía hắc y nhân.

Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn hắn chuẩn xác bắn trúng hắc y nhân kia, xem ra tiễp pháp của hắn rất lợi hại, xa như vậy mà vẫn có thể bắn trúng.

Nàng vừa định mở miệng khen hắn một câu thì lại chú ý thấy trong bụi cây bên trái cũng có người nhắm vào hắn mà kéo cung, nàng lớn tiếng kêu lên, "Cẩn thận bên trái!"

Lý Huyền nghe vậy nhanh chóng nghiêng người về phía bên phải tránh thoát mũi tên đang lao đến, nhưng lại không ngờ phía bên phải cũng có người kéo cung bắn tên đến.

Vì vậy, nên bị thương thì vẫn bị thương.

Mũi tên hung ác đâm vào bờ vai hắn, máu tươi lập tức thấm ướt y phục màu bạc, nhìn thấy mà giật mình.

Cả người Lý Huyền lắc lư một cái thiếu chút nữa ngã lên mặt đất, Lâm Lập Hạ lập tức tiến lên trước ôm lấy thân thể mềm xuống của hắn, nàng hướng bọn thị vệ hô lớn, "Đều ở đấy làm gì! Không thấy trong bụi cây còn có mấy người sao!"

Nàng nóng nảy nhìn gương mặt Lý Huyền nhanh chóng tái nhợt lại trong lòng mình, run rẩy hỏi, "Ngươi có sao không?"

Nàng biết mình hỏi lời này đều là dư thừa, nhưng giờ phút này nàng cũng chỉ muốn hỏi câu này.

Lý Huyền miễn cưỡng cười cười, "Không sao, ta còn có thể đứng lên ."

Hắn hết sức từ trong lòng nàng đứng lên, thân mình bất ổn lung lay.

Lâm Lập Hạ vội vàng đỡ lấy hắn lần nữa, tận lực để cho cả người hắn tựa vào người của mình, "Ngươi đừng cử động, vết thương vẫn còn đang chảy máu."

Lý Huyền nhìn vết thương của mình một chút cố ra vẻ thoải mái nói, "Vết thương nhỏ mà thôi, ngươi đừng lo lắng."

Tay Lâm Lập Hạ có chút run rẩy, không lo lắng? Làm sao có thể không lo lắng đây! Nàng cười khổ nói, "Bây giờ biết mang theo ta có bao nhiêu phiền toái rồi đúng không."

Lý Huyền sao có thể không nghe ra tự trách trong lời của nàng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của nàng nói: "Không phiền toái."

Lâm Lập Hạ hơi rũ con mắt xuống, "Bây giờ ngươi có thể cưỡi ngựa không?"

Lý Huyền gật đầu một cái, "Hẳn là có thể."

Nàng nghe vậy vừa nhạy bén nhìn tình huống xung quanh vừa dắt ngựa, bên kia Lý Huyền nhìn bả vai mình cắn răng, một tay cầm mũi tên rút ra, vết thương lập tức máu chảy như suối.

Lâm Lập Hạ cầm một mũi tên trong túi tên vạch thủng ống tay áo của mình, kéo một tấm vải xuống che kín vết thương của hắn, "Chúng ta rời khỏi nơi này trước."

Lý Huyền gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút huyết sắc nào.

Lâm Lập Hạ hơi lạnh run, nhưng bàn tay lại không chút sợ hãi nào giúp Lý Huyền lên ngựa. Lý Huyền ngồi lên ngựa thì thân thể lung la lung lay, nàng nghĩ nghĩ, leo lên ngựa ngồi vào phía sau hắn.

Cả người Lý Huyền hơn nửa đều dựa vào trong ngực của nàng, nàng đưa tay cùng nhau kéo dây cương nói: "Ngươi chỉ cần điều khiển ngựa là tốt rồi, sức lực thì cứ dựa vào ta."

Lý Huyền tái nhợt cười cười, "Được."

Nữ tử này trong lúc nguy cấp thì vẫn luôn trấn định khác thường, đường đi nước bước rõ ràng, làm cho người ta không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tuấn mã đen bóng đá đá chân hí lên một tiếng, tiếp đó liền chuẩn bị phá vòng vây đi ra ngoài, chỉ là không đi được mấy bước thì đột nhiên tuấn mã trở nên nóng nảy phát điên, thiếu chút nữa hất hai người ngã xuống.

Lâm Lập Hạ nắm chặt dây cương hỏi, "Sao vậy?"

Lý Huyền cũng nhíu chặt lông mày lại, "Không biết."

Con tuấn mã này đột nhiên điên cuồng chạy đi, chỉ là hướng đi này...

"Lý Huyền! Ngươi nghĩ biện pháp gì đi!" Lần này Lâm Lập Hạ cũng hốt hoảng kêu lớn lên.

Không thể không la lên được, nơi con ngựa kia xông đến chính là vách đá, dù là ai thì cũng phải sợ.

Tay Lý Huyền bị dây cương siết đỏ bừng, "Ta…"

Nói còn chưa dứt lời, một mũi tên sượt qua mang tai, hai người kinh hãi trái tim như muốn ngừng đập. Chờ hai người lấy lại bình tĩnh thì con ngựa đã vươn người lấy một tư thế cực đẹp nhảy về phía vách núi.

Lúc này Lâm Lập Hạ chỉ có một ý niệm, lần này hai cái túi da xinh đẹp đều chuẩn bị nát nhừ thành thịt nhão rồi.

Trời muốn diệt nàng mà!

Tình huống cũng không hỏng bét như nàng nghĩ, bởi vì phía dưới vách núi là biển rộng. Cách đó không xa là một bãi đá ngầm lớn, ở giữa thỉnh thoảng có một tấm gỗ nát vụn trôi qua, đoán chừng là có con thuyền bị đụng nát lưu lại hài cốt. Nàng chẳng quan tâm tới con ngựa đang dãy dụa, ôm lấy Lý Huyền cố hết sức bơi về phía bên kia.

"Lập Hạ, bây giờ hình như lại thành ta liên lụy ngươi rồi." Lúc này Lý Huyền vẫn không có một chút hoảng hốt, suy yếu trêu ghẹo nói.

"Đừng nói chuyện." Lâm Lập Hạ nói thật nhỏ một câu, không muốn tiết lộ cảm xúc lo lắng của mình.

Lấy đá ngầm làm điểm tựa, nàng cố hết sức kéo Lý Huyền lên tấm gỗ, tiếp đó bản thân cũng bò lên, hai người ướt nhẹp cứ như vậy nằm ngửa trên tấm ván gỗ nhìn bầu trời.

Nàng cố gắng hô hấp, bình ổn bất an và lo lắng trong lòng mình. Quay đầu nhìn Lý Huyền một chút, chỉ thấy mắt phượng của hắn mang ý cười nhìn nàng, "Nhìn cái gì vậy."

"Nhìn bộ dáng ngươi đẹp mắt." Hắn khẽ cười nói.

Nàng không khỏi có chút tức giận, "Ngươi cái người này làm việc sao không có một chút băn khoăn gì vậy, lấy mình làm mồi nhử, giờ thì hay rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì người thanh niên tuấn tài như ngươi đã bị chết đuối trong nước rồi."

Lý Huyền an tĩnh nhìn nàng không nói lời nào, hồi lâu sau mới lên tiếng, "Không phải còn có ngươi ở đây sao."

Nàng nghe vậy thì đáy lòng hiện lên cỗ khó tả tư vị, tiếp đó tự giễu nói, "Cũng được, cái này ứng với một câu lời nói, tuy không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày."

Lý Huyền vươn cái tay không bị thương ra dịu dàng vuốt ve gò má của nàng, một cái lại một cái, lưu luyến quên về, "Thật xin lỗi." Nếu không phải tại hắn thì bây giờ nàng cũng sẽ không lâm vào tình trạng như vậy.

Lâm Lập Hạ kéo khóe môi, nửa ngồi dậy cốc lên trán hắn một cái, giống như hắn làm ngày đó, "Yên tâm, chúng ta sẽ không chết."

Lý Huyền nhìn vẻ mặt không một chút tuyệt vọng nào của nàng gật đầu một cái, "Ừ."

Chỉ là hô hấp của hắn càng ngày càng nhẹ, mắt phượng cũng không kiên trì nổi nửa khép lại.

Lâm Lập Hạ thấy thế vỗ vỗ mặt của hắn, "Không được ngủ,lấy lại tinh thần cho ta."

Trong mắt Lý Huyền hơi thanh tỉnh một chút, "Ừ."

Nàng ngồi dậy nâng hắn lên tựa vào trong ngực của mình, "Nói vài chuyện nâng cao tinh thần một chút đi."

"Ừ." Lý Huyền – Ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

"Lý Huyền, ngươi đừng ngủ, ngươi nói vài lời đi mà."

Hắn vẫn hàm hồ đáp một tiếng như cũ.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh một chút, trên biển rộng mênh mông bát ngát sóng biển nhấp nhô, không có bất kỳ vật gì tham chiếu, họ cứ trôi nổi dập dờn như vậy, không biết lúc nào thì mới có thể trôi đến tận cùng.

Nam tử tuấn mỹ trong ngực đã hôn mê, y phục nhuốm máu bị nước thấm ướt làm nhạt bớt, con mắt bình thường vẫn luôn ấm áp giờ đang khép chặt, môi mỏng luôn mang theo nụ cười lịch sự yếu ớt mím lại thật chặt với nhau.

Nàng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực sâu sắc, nàng nên làm cái gì bây giờ?

"Lý Huyền, giữa chúng ta còn có khoản nợ chưa tính đâu." Nàng ghé sát môi của hắn nghẹn ngào nói, nàng còn chưa nói tâm ý khác thường của mình đối với hắn, còn chưa nghe được câu trả lời của hắn, còn có rất nhiều chuyện chưa làm.

Đối mặt với tử vong thì những cảm xúc hoài nghi và sợ hãi thật sự không đáng để nhắc tới, nàng chỉ biết mình thích nam tử trước mắt này, nam tử lâm vào hôn mê tính mạng đang nguy hiểm.

Trên mặt biển mênh mông, trên một tấm gỗ đơn bạc, nữ tử xinh đẹp và nam tử tuấn mỹ lâm vào hôn mê kề cận gắn bó bên nhau.

Lúc Lâm Lập Hạ tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn là nước biển vô biên, mà là một bờ cát tản ra mùi tanh. Đáy lòng nàng hốt hoảng nhớ tới Lý Huyền, cúi đầu tìm kiếm lại phát hiện hắn ôm lấy eo của mình thật chặt, mà bản thân cũng ôm lấy tay hắn không buông.

Nước mắt hình như sắp tràn khỏi mi, nàng bưng kín tiếng khóc bản thân sẽ bật thốt ra, thật là may, thật là may.

Nàng không kiềm chế được tâm tình của mình mà lớn tiếng kêu lên, "Có ai không? Có ai ở đây hay không!"

Bốn phía một mảnh tĩnh lặng giống như ở thủ tiêu sự không bình tĩnh của nàng, nhưng nàng vẫn lớn tiếng la lên như cũ, phía xa hình như có bóng dáng của hai đứa bé, nhưng lại xoay người chạy đi.

"Có, có ai không vậy." Nước mắt trong mắt trượt xuống, nàng cảm thấy thân thể Lý Huyền càng ngày càng lạnh lẽo, "Lý Huyền, ngươi tỉnh, tỉnh, tỉnh lại đi!"

"Đại Muội Tử, ngươi làm sao vậy?" Bốn bóng người chạy tới, phụ nhân trung niên duy nhất trong đó lo lắng hỏi.

Lâm Lập Hạ nghẹn ngào nói, "Đại tẩu, ta... Tướng công của ta bị thương."

"Muội tử ngươi đừng khóc, ta đây sẽ gọi người." Phụ nhân kia nhăn mày lại, nữ tử trước mắt đông một mảng đen, tây một mảng đen đến là dọa người, nam tử trong ngực lại tuấn mỹ khác thường. Bà lập tức nói với người bên cạnh, "A Dương, ngươi nhanh một chút đưa tiểu tướng công này về trước, còn A Minh, ngươi đi gọi người đi."

"Cảm ơn." Lúc này Lâm Lập Hạ mới cảm thấy bản thân mệt mỏi khác thường, nhìn Lý Huyền trong ngực một chút, trước mắt nàng bỗng tối sầm rơi vào hôn mê.