Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại

Chương 13: Chủ tử cùng công tử




Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chờ Lục Lang Phong xử lý tốt sự tình lần thứ hai trở lại, nhìn thấy Diệp Thanh Cửu dựa vào bên giường đang ngủ.

Lông mày nhíu chặt, ngay cả trong mộng cũng không an ổn, trên mặt tái nhợt không chút hồng sắc, ánh nắng xuyên mành the chiếu rọi tại mặt hắn, da thịt dường như càng thêm trong suốt.

“Tướng quân, chuyện này…”

Phi Nhứ cùng Nam Nhứ không biết làm sao đứng bên cạnh, sợ Diệp Thanh Cửu ngủ như vậy sẽ cảm lạnh, lại sợ động tác quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi.

Lục Lang Phong phất tay cho các nàng lui ra, chính mình nhỏ giọng đi lên, động tác mềm nhẹ ôm người đặt nằm ngang.

Người trong lòng lông mi khẽ run, hô hấp bất ổn nhưng không tỉnh lại. Lục Lang Phong thay hắn nhét hảo chăn, trong lúc vô tình phát hiện tay Diệp Thanh Cửu siết một hầu bao.

Lục Lang Phong muốn lấy ra, Diệp Thanh Cửu càng theo bản năng đem hầu bao chặt chẽ che chở đến trong lồng ngực, người như trước không tỉnh, thay đổi tư thế đưa lưng về phía hắn, trong miệng còn nỉ non hai câu Lục Lang Phong chưa kịp nghe rõ.

Nếu như mình vừa mới không nhìn lầm… Trên hầu bao kia nhưng là có ký hiệu thuộc về thân phận hắn?

Lục Lang Phong không nghĩ ra Diệp Thanh Cửu tại sao lại có hầu bao thuộc về mình, lẽ nào bọn họ trước đây từ lâu gặp qua?

Rất nhiều chuyện tựa hồ cũng không có cách nào dùng lẽ thường giải thích, nếu Diệp Thanh Cửu ngã vào phủ tướng quân một khắc kia liền đi… Vì sao lúc tỉnh lại, rõ ràng Tô Hiểu Cửu đã đến trong thân thể Diệp Thanh Cửu, vì sao lại biến mất.

Trước bởi vì thái y nói Diệp Thanh Cửu sớm sống không qua, cho nên Lục Lang Phong mới phát giác Tô Hiểu Cửu chiếm cứ thân thể Diệp Thanh Cửu cũng không có gì không đúng, chỉ coi là Tô Hiểu Cửu tiếp tục sử dụng thân thể này, nhưng lúc này Diệp Thanh Cửu lại là một người sống…

Lục Lang Phong ấn ấn mi tâm, cảm nhận mệt mỏi trước nay chưa có, không nhận thấy được khóe miệng Diệp Thanh Cửu mỉm cười thoáng qua.

Màn đêm buông xuống, Lục Lang Phong trông coi bên giường nhìn Diệp Thanh Cửu dùng vãn thiện, nói là ăn, bất quá chỉ một bát tiểu cháo mà thôi, phối hợp thức ăn trong lúc dưỡng thương.

Dưỡng thương liền ăn kiêng, kỵ cay kỵ muối kỵ dầu, mùi vị thức ăn dĩ nhiên là cùng bình thường cách nhau rất xa, Diệp Thanh Cửu vẫn như cũ chậm rãi dùng, không có kiêng ăn, mỗi loại đều nếm một muỗng.

“Thức ăn không hợp khẩu vị? Ăn ít như vậy?”

Lục Lang Phong đi tới, cầm lấy đũa gắp chút thức ăn đặt vào bát Diệp Thanh Cửu.

“Tướng quân lo lắng, chỉ là không hợp khẩu vị.”

Diệp Thanh Cửu dùng xong thức ăn Lục Lang Phong gắp cho hắn liền buông đũa, không còn động tác.

Nào có cái gì có hợp khẩu vị hay không, thời điểm ở nhà, có cơm tẻ ăn đã là không dễ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể thấy chút dầu mỡ. Thức ăn tinh xảo hắn đều chưa từng thấy càng không cần nói nếm qua.

Còn nhớ năm mười bốn tuổi, mẫu thân dành dụm chút tiền giấu đi để mua đồ tết, thật cao hứng kêu Diệp Thanh Cửu sớm chuẩn bị đi chợ. Thời điểm đi, túi tiền rỗng tuếch.

Nguyên lai là phụ thân thích đánh bạc chẳng biết lúc nào đã sớm đem tiền trộm đi thua sạch, vì vậy năm ấy bọn họ trải qua đặc biệt thê thảm, từng nhà rượu thịt bao quanh bàn tròn, mà bữa tối của Diệp Thanh Cửu cùng mẫu thân là hai bát cháo hoa.

Nói là cháo, kỳ thực gạo cũng không có mấy hạt. Sau khi ăn xong, hai người hợp lực sửa cửa sổ bị người đòi nợ đập phá.

Năm ấy, Diệp Thanh Cửu hàng năm một bộ y phục mới cũng không thể mặc vào, mẫu thân đau lòng hắn, vội vàng xuất môn một chuyến, khi trở về trên tay nhiều hơn mấy khối vải mới tinh.

Lúc đó Diệp Thanh Cửu quá mức cao hứng, liên tục hỏi mẫu thân nơi nào còn có tiền, mẫu thân dưới đèn xe chỉ luồn kim, hòa ái nói:

“Nương luôn tự mình có biện pháp.”

Sau đó Diệp Thanh Cửu mới biết, đó là mẫu thân đem cây trâm ngoại tổ mẫu(bà ngoại~) khi còn sống đưa nàng đi cầm mới có tiền…

“Khóc cái gì, ngoại tổ mẫu biết nương là vì cấp Tiểu Cửu làm y phục, người sẽ không trách nương. Người khẳng định cũng đau lòng Tiểu Cửu của chúng ta.”

Diệp Thanh Cửu nghĩ tới đây, họng như bị chặn lại hô hấp, mấy lần nỗ lực mới bình phục tâm tình, hơi cúi đầu che lại viền mắt đỏ bừng.

Lục Lang Phong nhìn hắn gầy yếu vẫn không nhịn được đau lòng, cằm đều gầy. Hai tháng trước thật vất vả mới tại trên người Tô Hiểu Cửu dưỡng ra không ít thịt, hai ngày này từ lâu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được hao gầy…

“Ăn nhiều chút, thân thể mới có thể nhanh hảo.”

Lục Lang Phong nói, đồng thời dặn dò trù phòng ngày mai chuẩn bị thêm chút thức ăn ngon miệng.

“Phiền tướng quân quan tâm.”

Diệp Thanh Cửu cúi đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm góc áo Lục Lang Phong không biết phải nói cái gì, chỉ cảm thấy tầm mắt nóng rực dừng lại tại đỉnh đầu của hắn không rời đi.

Tướng quân vẫn như trước đây cẩn thận săn sóc, cũng như năm đó tặng hắn áo choàng che đậy thân thể, tặng hắn bạc trắng…

Nhưng hôm nay phần săn sóc này, không phải thuộc về hắn, mà là thuộc về một người khác, chẳng qua là trùng hợp ký thác(gửi gắm~) vào trên người hắn mà thôi.

Chính mình, càng như là kẻ trộm.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Thanh âm trầm thấp tại người bên cạnh vang lên. Diệp Thanh Cửu giương mắt nhìn, Lục Lang Phong lại tránh né ánh mắt của hắn quay người bưng dược đến trước mặt hắn.

“Còn nóng, đừng đụng.”

Lục Lang Phong tránh né tay hắn, cẩn thận múc dược liền thả xuống, thổi nguội tái đưa cho hắn.

Diệp Thanh Cửu thử nhiệt độ, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mùi dược nồng nặc đắng chát thuận theo yết hầu tràn ngập toàn bộ khoang miệng, tư vị cũng không hơn gì.

“Công tử, ngậm một khỏa mứt đi.”

Phi Nhứ đem mứt đủ loại kiểu dáng dâng đến trước mặt Diệp Thanh Cửu. Diệp Thanh Cửu do dự một trận, mới cầm lên.

Ngọt ngào trong nháy mắt xua tan mùi dược, Diệp Thanh Cửu ngậm lấy, không nỡ nuốt vào.

“Ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt, có bất kỳ việc gì có thể gọi, ngoài phòng bất cứ lúc nào có hạ nhân.”

Dứt lời, Lục Lang Phong quay người rời đi.

Phi Nhứ đi theo phía sau Nam Nhứ nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ, tối nay tướng quân làm sao bất hòa chủ tử cùng ngủ…”

“Đừng lắm miệng, chủ tử là chủ tử, công tử là công tử.”

“Chủ tử cùng công tử, không phải là một người sao?”

“Dĩ nhiên không phải, ngươi có thể phân rõ.”

“Hảo tỷ tỷ…”

Thanh âm hai người càng ngày càng xa, Diệp Thanh Cửu che mắt, lệ nhịn hồi lâu rốt cục không một tiếng động rơi xuống.

Nửa đêm, thân cùng tâm đều mệt mỏi, Diệp Thanh Cửu mới dần dần tiến vào mộng. Trong lúc hoảng hốt, bên giường tựa như có người ngồi. Ánh nến làm mơ hồ tầm mắt, lờ mờ, làm sao cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt người kia đặt trên người mình nhu tình như nước. Cuối cùng không ngăn nổi buồn ngủ, Diệp Thanh Cửu nhắm mắt lại, mặc chính mình ngủ say.

“Tướng quân, công tử hắn…”

Lục Lang Phong ra hiệu Nam Nhứ chớ lên tiếng, cẩn thận đóng cửa phòng mới nói:

“Thân thể hư nhược quá độ mới đổ mồ hôi, ta đã giúp hắn thay y phục, các ngươi trông coi, có chuyện gì phải gọi ta.”

“Là, tướng quân.” (Là = Dạ)

Nam Nhứ hành lễ, mãi đến lúc Lục Lang Phong biến mất trong bóng đêm mới đứng thẳng người.

Tướng quân đã sớm dự đoán Diệp công tử nửa đêm luôn không thoải mái cư nhiên tự mình tới xem, tẩy rửa một phen, bảo đảm công tử ngủ say mới rời đi.

Nam Nhứ cúi đầu cười khẽ, chỉ sợ tướng quân không phải là vì công tử, mà là vì chủ tử đi… Cũng không biết chủ tử ——

Ai… Nam Nhứ than nhẹ một tiếng, thở ra nhiệt khí trong màn đêm hóa thành từng đoá sương trắng, rất nhanh liền tiêu tan.

Thiên dần lạnh.