Cho dù luôn uống thuốc nhưng sức khỏe Vân Trân vẫn ngày càng yêu.
Tử Thị rất lo lắng.
Nhưng y thuật của Vân Trân đã là đứng đầu Vân Hán Quốc.
Nếu bản thân nàng ấy không có cách, vậy có mời đại phu giỏi tới đây cũng không có cách nào.
Dù sao, ngoại trừ vấn đề thân thể, quan trọng hơn là tâm bệnh.
Tâm bệnh này cầm tâm dược trị liệu.
Mấy ngày nay Tử Thị vẫn luôn trông chừng nha hoàn Triệu Húc phái tới.
Nha hoàn kia không hề tìm được cơ hội báo tin cho Triệu Húc.
Còn về vấn đề có ngầm đi không, Tử Thị không biết.
Nàng nhìn Vân Trân tiều tụy nằm trên giường, vừa hi vọng nha hoàn có thể truyền tin, Triệu Húc có thể tới, giải thích rõ ràng với Vân Trân, lại vừa hi vọng nha hoàn đừng truyền tin đi.
Bởi vì bọn họ đều biết chuyện Liễu Trản Anh mang thai đã thành kết cục đã định.
Một khi Triệu Húc tới, chút hi vọng cuối cùng trong lòng Vân Trân sẽ không còn.
...!
Cơ thể đang gặp vấn đề gì, Vân Trân biết rõ hơn bất kỳ hai.
Lúc mới tới chùa Kỳ Sơn, khát vọng tĩnh dưỡng cơ thể của nàng mãnh liệt hơn bất cứ thời điểm nào.
Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy dường như không còn quan trọng.
Tĩnh dưỡng tốt, tĩnh dưỡng không tốt...!
Kết cục của nàng cũng chẳng có thay đổi quá lớn.
Nàng không chiến thắng được Từ Bi Độ trong người, sư phụ nàng cũng không chiến thắng được.
Trên thế gian này, không ai có thể chiến thắng Từ Bi Độ.
Cho nên dù là hai năm, ba năm, hay bốn năm...!
Kết cục cuối cùng của nàng sớm đã chú định.
Lúc trước nàng khát vọng có thể sống lâu thêm một chút.
Nhưng hiện tại, trái tim nàng rất rối, rối từ lúc biết được tin đó.
Nàng cảm thấy mình không nên trách Triệu Húc, không nên trách Liễu Trản Anh có hài tử của Triệu Húc.
Chuyện này, bọn họ không ai sai cả.
Người sai là nàng.
Nàng vốn không nên tồn tại, không nên đến thế giới này, không nên tồn tại giữa Triệu Húc và Liễu Trản Anh.
Bọn họ là phu thê, Liễu Trản Anh là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Bởi vậy, Liễu Trản Anh hoài hài tử của hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nàng nên sớm nghĩ tới.
Nàng không ngừng khuyên bảo chính mình, bảo bản thân nghĩ thoáng một chút, bảo chính mình thấu hiểu chuyện này, chấp nhận chuyện này...!
Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, không thể!
Nàng không chấp nhận được.
Cho dù nàng làm bộ mình có thể hiểu, cho dù nàng tìm được một đống lý do, nàng có thể lừa gạt chính mình, lại chẳng thể lừa gạt con tim.
Nàng vẫn để bụng, rất để bụng.
Trước đây Triệu Húc nói với nàng, giữa hắn và Liễu Trản Anh trong sạch, giữa bọn họ từng có ước định.
Chỉ cần Liễu Trản Anh suy nghĩ cẩn thận, vậy hắn sẽ lập tức thả nàng ấy đi, hơn nữa còn hậu tạ.
Triệu Húc vẫn luôn cảm thấy hắn và Liễu Trản Anh có thể tách ra.
Không, không phải có thể, mà là nhất định.
Nhưng bây giờ thì sao?
Một khi bọn họ có hài tử, Triệu Húc còn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, chia tay Liễu Trản Anh, rồi đến với nàng sao?
Cho dù Triệu Húc đồng ý, nàng cũng không tha thứ được cho mình.
Nàng mặc kệ tam thê tứ thiếp, hậu cung lục viện.
Trong thế giới của nàng, tình cảm là chuyện của hai người, không chứa chấp kẻ thứ ba.
...!
Vân Trân khoác áo choàng trên vai, đứng trước cửa sổ nhìn sân bên ngoài.
Tuyết lại rơi.
Mùa đông này thật lạnh lẽo.
Vân Trân cho rằng nàng sẽ chờ được Triệu Húc, chờ được quyết định của Triệu Húc.
Nhưng nàng không ngờ người nàng chờ được không phải Triệu Húc, mà là một ly rượu độc..