Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 962: 962: Bà Ấy Muốn Giết Ta!






Nói tới đây, Lưu Vân Bạch dừng một chút, dựa vào cây cột của đình hóng gió, nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi biết không? Thời điểm nhìn thấy tòa nhà này, lòng ta lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khó ngờ.

Ta cho rằng ta không thể bình tĩnh được, nhưng sự thật chứng mình, là ta lo lắng dư thừa."
Vân Trân nhìn hắn.

Hắn nói bình tĩnh, nhưng cách thể hiện của hắn lúc này lại không hề bình tĩnh, giống như điên cuồng tới tận cùng không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Lưu Vân Bạch hiện tại rất nguy hiểm.

Hắn giống như ngày ấy ở trong cung cưỡng hôn nàng, cảm giác điên cuồng bùng nổ du tẩu bên cạnh.

Vân Trân không muốn để hắn tiếp tục sa vào hồi ức của chính mình, nếu không, nàng sợ hắn sẽ nổi điên lần nữa.

"Như vậy, sau đó thì sao?" Vân Trân nhìn hắn, hỏi, "Hai người tới Nam Hoang ư?"
Nghe Vân Trân hỏi, Lưu Vân Bạch dần thoát khỏi thế giới của mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Trân, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Sao ngươi không hỏi lửa lớn kia do ai làm?"
Vân Trân bị hắn nhìn, không khỏi rét run.

"Vậy lửa lớn kia do ai làm?" Nàng hỏi.

"Ngươi nghĩ sao?" Hắn hỏi lại.


Vân Trân nhíu mày.

"Vương Hoàng Hậu?" Nàng hỏi.

Lưu Vân Bạch lắc đầu.

"Liễu Thục Phi?" Vân Trân lại hỏi.

Lưu Vân Bạch vẫn lắc đầu.

Không phải Vương Hoàng Hậu, cũng không phải Liễu Thục Phi, vậy thì là ai?
Năm đó, nữ nhân hậu trạch Ninh Vương phủ chỉ có vài người.

Không phải Vương Hoàng Hậu, cũng không phải Liễu Thục Phi, chẳng lẽ là Hiền Phi?
"Ta không đoán được."
"Ha ha ha..." Lưu Vân Bạch nghe xong, cầm lấy ly rượu cười to.

Lúc này, trong đầu Vân Trân đột nhiên hiện lên mấy chữ: Tiên nhân nhập ma.

Nếu nói sau khi Vân Trân thay y phục tới đây, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lưu Vân Bạch, cảm giác hắn như thần tiên bất cẩn ngã xuống phàm trần.


Như vậy Lưu Vân Bạch lúc này đã vào ma đạo, là tiên nhân đã bị tâm ma khống chế.

Không, không nên gọi là "tiên nhân" nữa, hắn đã nhập "ma".

Lưu Vân Bạch cười quỷ dị: "Là mẫu thân ta! Lửa lớn kia do mẫu thân ta làm!"
"Cái gì?" Vân Trân mở to hai mắt, không dám tin.

Lửa lớn năm đó thế mà do tự tay mẫu thân Lưu Vân Bạch gây ra sao?
"Ngươi có biết vì sao bà ấy phóng hỏa không?" Lưu Vân Bạch đột nhiên đi tới, hai tay chống bàn, từ bên trên nhìn xuống Vân Trân.

Vân Trân không đáp.

Lưu Vân Bạch có lẽ cũng không thật sự muốn nàng trả lời.

"Đó là vì..." Lưu Vân Bạch chồm người qua, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập lòe hận thù điên cuồng cùng hưng phấn cực đồ, "Bà ấy muốn giết ta!"
Vân Trân giật mình.

"Bà ấy phát hiện đã hoài thai ta, mà ta vốn dĩ không nên đến thế giới này.

Ta đến rồi, đồng nghĩa với tội nghiệt của bà ấy, đồng nghĩa với sự sa đọa của bà ấy.

Bà ấy muốn giết ta, tiêu hủy chứng cứ phạm tội của mình!" Lưu Vân Bạch nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiến răng nói từng chữ.

Tội nghiệt?
Sa đọa?
Chứng cứ?
Lưu Vân Bạch rốt cuộc đang nói cái gì?
Vân Trân nhíu mày..