Còn về Tô gia muốn bắt ông ta giải quyết thế nào đều không sao cả, chỉ cần có thể bảo vệ Tô Uyển Khanh.
Nhưng Tô Uyển Khanh vẫn không chú ý tới ông ta, lén uống thuốc phá thai.
Chén thuốc đó thiếu chút lấy mạng Tô Uyển Khanh.
Không biết do đứa bé kia mạng lớn hay ông trời muốn Tô Uyển Khanh phải trả giá cho tuổi trẻ xúc động của mình, chờ Tô Uyển Khanh được cứu, đứa bé vẫn còn.
Đúng lúc này, Tô gia truyền tin tới, nói hoàng đế ban hôn Tô Uyển Khanh cho Ninh Vương điện hạ làm trắc phi, chờ sang đầu xuân năm sau sẽ có người tới đón bà ta vào kinh thành.
Một đạo thánh chỉ bất ngờ ảnh hưởng tới kế hoạch trước đó của Ngụy Duyên Võ, cũng hoàn toàn thay đổi quỹ đạo sống của Tô Uyển Khanh.
Rồi sẽ có một ngày, bụng lớn của Tô Uyển Khanh không che giấu được.
Mấy lần phá thai không thành, Tô Uyển Khanh cuối cùng cũng hiểu bà ta chỉ có thể sinh hài tử mình căm hận ra.
Vì thế, bà ta nói chuyện mình có thai với Tô lão gia tử.
Cụ thể Tô Uyển Khanh nói gì với Tô lão gia tử, Ngụy Duyên Võ không biết.
Ông ta chỉ biết lần đó Tô lão gia tử nổi trận lôi đình.
Có điều thời điểm Tô lão gia tử ra ngoài, lại tuyên bố muốn đưa tiểu thư vào chùa tu thân dưỡng tính, học tập lễ nghi, chuẩn bị cho năm sau vào kinh phụng dưỡng Ninh Vương điện hạ.
Cuối cùng, Tô Uyển Khanh không phải tới chùa, mà bị Tô lão gia tử lén đưa đến thôn trang ở nông thôn, nhờ tâm phúc chiếu cố bà ta, mãi đến khi bà ta sinh đứa bé kia.
Ý của Tô lão gia tử là không muốn giữ đứa bé này lại.
Tô Uyển Khanh cũng nghĩ thế.
Sau khi bà ta sinh nó ra, liền lệnh nhũ mẫu ném đứa bé vào lu nước.
Là Ngụy Duyên Võ ngay khoảnh khắc cuối cùng cứu nó.
"Nó chỉ là hài tử không hiểu chuyện, lỗi của người lớn không nên do nó gánh vác.
Nếu muội không muốn nuôi nó, vậy để nó cho ta, ta sẽ nuôi nó.
Có ta dạy dỗ, muội có thể yên tâm, ta cam đoan với muội nó vĩnh viễn sẽ không biết mẫu thân thân sinh của mình là ai!"
Ngụy Duyên Võ ôm đứa bé mới chào đời kia nói với Tô Uyển Khanh.
Tô lão gia tử cho rằng đứa bé kia đã chết, lập tức giết toàn bộ hạ nhân biết chân tướng năm đó.
Mùa xuân sang năm, nữ nhi của Tô gia - Tô Uyển Khanh mang theo thập lý hồng trang gả vào Ninh Vương phủ ở kinh thành.
Mà người biết được bí mật đó, trên thế gian này chỉ còn lại Tô Uyển Khanh, Tô lão gia tử và Ngụy Duyên Võ.
...!
"Vậy A Tĩnh..." Kết thúc hồi ức, từ tinh thần đến thể xác Ngụy Duyên Võ đều mệt mỏi, "Thật sự để A Tĩnh đến bộ lạc Sư Thứu sao?"
"Không đi không thể!" Đức Nghi nghiến răng, "Nếu nó không đi, ta đây, Húc Nhi, thậm chí cả Tô gia đều phạm tội khi quân! Khổ tâm mấy năm nay của ta ở kinh thành, những mưu tính vì Húc Nhi đều bị hủy hoại!"
Một khi chân tướng năm đó bại lộ, người chết sẽ rất nhiều.
Cho nên, y không thể không đi!
"Vậy A Tĩnh thì sao?" Ngụy Duyên Võ nhìn bà ta, "Muội có hỏi A Tĩnh, nó nguyện ý hay không? Muội có hỏi trong lòng nó nghĩ thế nào không?"
"Nó? Nghĩ thế nào? Nó vốn dĩ không nên đến thế gian này! Năm đó, ta cũng không nên nhất thời mềm lòng, để huynh dẫn nó đi!"
"Nhưng nó...!Dù sao cũng là nhi tử của muội."
"Nhi tử? Không! Nhi tử của Tô Uyển Khanh ta chỉ có một mình Húc Nhi! Nó không phải nhi tử, nó là ác ma trời cao phái xuống tra tấn ta! Hai mươi ba năm trước nó đã đáng chết! Ta chỉ hận, hận lúc trước không tự tay bóp chết nó!"
....