Buổi tối, Vân Trân từ phòng cách vách thi châm cho Tử Thị trở về, vừa đóng cửa, liền bị thân ảnh đứng trước cửa sổ dọa sợ.
"Là ngươi?" Đợi nhìn rõ gương mặt giấu dưới mũ áo choàng, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm, "Ta đang định tìm ngươi."
"Ta cũng có việc muốn tìm nàng." Lệ Vô Ngân nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, đến bên cạnh bàn, duỗi tay: "Ngồi xuống rồi nói."
Có lẽ phải nói một lúc, không thể cứ đứng như vậy.
"Được." Lệ Vô Ngân đi đến ngồi xuống.
Vân Trân phát hiện trong tay hắn còn cầm thứ gì đó được tấm vải bọc lại.
Vân Trân chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, rót trà cho Lệ Vô Ngân.
"Chuyện hoàng đế bị ám sát ở Quốc Thọ Viên chắc ngươi cũng biết." Vân Trân lên tiếng trước.
Thấy Lệ Vô Ngân gật đầu, nàng hỏi, "Vậy bây giờ ngươi định làm gì?"
Nói xong, nàng lại phân tích tình hình cho Lệ Vô Ngân nghe.
"Ta cảm thấy U Minh giáo không thể tiếp tục ở lại kinh thành." Vân Trân nhìn Lệ Vô Ngân, chậm rãi nói.
U Minh giáo là bang phái giang hồ, tổng đàn ở Tây Nam xa xôi, cách kinh thành ngàn dặm, cao thủ trong giáo nhiều như mấy, cho dù cảm thấy thích khách trong tiệc mừng thọ là người U Minh giáo phái tới, triều đình cũng không thể phái quân đội đi bao vây diệt trừ họ.
Cho dù phái người đi, U Minh giáo cũng có cách đối phó.
Ngược lại, nếu U Minh giáo tiếp tục ở lại kinh thành, việc này sẽ càng ngày càng phức tạp.
Trước mắt, cách hữu hiệu nhất chính là U Minh giáo rút khỏi kinh thành, rời xa thị phi rồi tính.
"U Minh giáo không sợ ai cả." Lệ Vô Ngân nói, "Nhưng nàng sợ."
Vân Trân nhíu mày.
"Nàng sợ chúng ta tiếp tục ở lại kinh thành sẽ mang đến phiền phức cho Triệu Húc.
Vì thế, nàng mới hi vọng chúng ta rời đi."
Vân Trân giật mình, hai tay đặt ở đầu gối siết chặt.
Nàng hít sâu một hơi, thừa nhận: "Ngươi nói không sai, đây quả thật cũng là điều ta lo lắng."
Từ lúc cảm giác toàn bộ chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, trong lòng nàng vô cùng bất an.
Hai hôm nay, nàng đã nhờ người hỏi thăm, chuyện thích khách và ngọc tỷ mất tích đến giờ vẫn chưa có kết quả, hoàng đế định hạ lệnh bắt giữ người của U Minh giáo trong kinh thành.
Sau khi bắt được, giết không cần luận tội.
Ngay lúc này Triệu Húc lại đứng ra, nói chuyện ám sát và ngọc tỷ biến mất quá kỳ quặc.
Đặc biệt là lệnh bài trên người thích khách giống như đang trực tiếp nói với họ, thích khách do U Minh giáo phái tới.
Nguyên nhân chính vì "chứng cứ" có được quá dễ dàng, cho nên điểm đáng ngờ rất nhiều, còn cần tra rõ.
Tuy sau đó hoàng đế dần dẹp bỏ ý định bắt giết giáo chúng U Minh giáo, nhưng gần đây bên ngoài lại có một lời đồn.
Nói Lục hoàng tử Triệu Húc cấu kết với ma đầu U Minh giáo.
Còn nói những thích khách đó liệu có liên quan tới Lục hoàng tử hay không?
...!
Thời điểm Vân Trân nghe được những lời đồn này, cả người rét run.
Không thể tiếp tục trì hoãn.
Lệ Vô Ngân bắt buộc phải dẫn người của U Minh giáo rời khỏi kinh thành!
"Muốn U Minh giáo rút khỏi kinh thành không phải không thể." Ngón tay Lệ Vô Ngân nhẹ nhàng vuốt ve món đồ bị tấm vải bọc lại.
Vân Trân chờ mong nhìn hắn.
Lệ Vô Ngân liếc nhìn nàng: "Trừ khi, nàng đi cùng chúng ta.".