Nàng muốn hỏi cho rõ ràng, Lưu Vân Bạch rốt cuộc đã động tay chân gì trên người nàng.
Đương nhiên nàng không chắc chắn Lưu Vân Bạch sẽ nói thật, ít nhất từ cuộc đối thoại với Lưu Vân Bạch, nàng có thể đưa ra kết luận.
Lưu Vân Bạch càng đánh Thái Cực, càng chứng tỏ phỏng đoán trong lòng nàng.
Nàng chỉ là không ngờ Triệu Ngọc Nhung sẽ lựa chọn ngày đó xuống tay với Ma Đà vương tử, thuận thế vu oan cho nàng.
Kế tiếp, nàng vì tội danh "mưu sát hoàng tử Ma Đà Quốc" mà bị đày vào đại lao Hình Bộ.
Thời điểm thẩm vấn nàng, Diêm Tá kể Lưu Vân Bạch và Triệu Húc đều từng nói với ông ta khoảng thời gian nàng ở Ngự Hoa Viên là ở cùng đối phương.
Lưu Vân Bạch là thật.
Mà Triệu Húc là vì cứu nàng.
Cuối cùng lại thành chứng cứ nàng "mưu sát".
Lần thứ ba, nàng ý thức được bản thân có lẽ bị Lưu Vân Bạch khống chế chính là thời điểm ở Quốc Thọ Viên, thích khách bị ám sát, nàng thay hoàng đế chắn mũi tên.
Lúc ấy, Triệu Du bị Quỷ Ảnh Thủ bắt cóc, nàng cũng bị Đào Yêu tiên tử ép buộc đi trộm "ngọc tỷ trước mặt" hoàng đế.
Khi mũi tên bay qua, nàng căn bản không nhìn thấy.
Chờ nằm trong lòng Triệu Húc tỉnh táo lại, nàng mới biết vừa rồi bản thân chắn một mũi tên cho hoàng đế.
Chắn mũi tên?
Khi ở Càn Nguyên Cung, nàng từng nghi ngờ vì sao mình lại chắn mũi tên thay hoàng đế?
Nàng và hoàng đế vốn không có tình cảm gì, một linh hồn ngoại lai như nàng cũng không có nhiều suy nghĩ như "quân quân thần thần", "phụ phụ tử tử", "bắt buộc phải chết vì hoàng đế", "cung nữ là tài sản tư hữu của hoàng gia"!
Nàng không thể thấy hoàng đế gặp nguy hiểm liền liều mạng đi cứu.
Nhưng cố tình, nàng đã làm như vậy.
Khi đó tình cảnh hỗn loạn, nàng không nhớ rõ.
Nhưng bây giờ từng bước phân tích như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy sự việc căn bản không hề đơn giản.
Có lẽ lúc ấy, nàng cũng bị "khống chế".
Nếu nàng chắn mũi tên thay hoàng đế là vì Lưu Vân Bạch "khống chế" nàng.
Như vậy, mục đích của Lưu Vân Bạch là gì?
Vì cứu hoàng đế?
Đương nhiên, nếu khi đó nàng thật sự bị "khống chế", vậy người "khống chế" nàng không thể là Lưu Vân Bạch, có lẽ là Nha Sát núp trong chỗ tối, giống như trước đó trên tửu lâu đối diện hành quán Ma Đà Quốc.
Nha Sát, Nha Sát!
Vân Trân giơ tay vỗ đầu.
Băn khoăn cần cởi bỏ quá nhiều, mà hiện tại nàng lại có quá ít manh mối.
Bây giờ quan trọng nhất không phải là Lưu Vân Bạch "khống chế" nàng để làm gì, mà là đám thích khách ở Quốc Thọ Viên rốt cuộc do ai phái tới.
Triệu Húc nói trên người thích khách phát hiện lệnh bài U Minh giáo.
Như vậy, U Minh giáo lúc này là giáo phái đáng nghi nhất.
Nhưng Vân Trân hiểu rõ U Minh giáo, hiểu rõ Lệ Vô Ngân.
Vô duyên vô cớ, Lệ Vô Ngân sẽ không phái người ám sát hoàng đế, huống chi cuối cùng còn thất bại thu tay về.
Nếu Lệ Vô Ngân muốn mạng của hoàng đế, vậy dù có thêm bao nhiêu hộ vệ cũng không cứu được ông ta.
Nếu không phải U Minh giáo thì là ai?
Loạn đảng?
Mười mấy năm nay Vân Hán Quốc có thể nói là quốc thái dân an.
Vân Trân chưa từng nghe nói có loạn đảng làm loạn.
Còn về chuyện trước khi Vân Trân tới, nàng không rõ lắm.
Nếu không phải loạn đảng, vậy chỉ còn hia khả năng.
Thứ nhất, bây giờ hiềm nghi lớn nhất là U Minh giáo, Vân Trân lại dám khẳng định thích khách không phải do U Minh giáo phái tới, vậy rất có khả năng là kẻ nào đó có thù oán muốn vu oan giá họa U Minh giáo.
.