Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 912: 912: Rốt Cuộc Có Tư Cách Hay Không






Rầm.
Kệ sách trước mặt Vân Trân đổ xuống, tức khắc biến thành một đống hỗn loạn.
"Hoàng tử phi nương nương?" Quả Nhi đứng bên ngoài, tay che miệng, mở to hai mắt.
Những cung nhân khác cũng trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nhìn Liễu Trản Anh và Vân Trân.
Giờ phút này, Liễu Trản Anh cầm roi, trừng mắt nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
Một lát sau, nàng cất đi ánh mắt kinh ngạc.
"Các ngươi lui xuống hết đi!" Liễu Trản Anh quay đầu, lệnh cung nhân phía sau.
Các cung nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không ai dám cãi lời Liễu Trản Anh, vội vã lui xuống.
Trước khi đi, Quả Nhi nhìn Vân Trân, ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.
Rất nhanh, người không liên quan đều ra ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại Vân Trân và Liễu Trản Anh.
Vân Trân đứng trong phòng.

Liễu Trản Anh đứng ở gian bên ngoài.
Giữa bọn họ là một mớ hỗn loạn.
"Nô tỳ gặp qua hoàng tử phi." Vân Trân hành lễ.
"Ngươi còn biết bổn cung là hoàng tử phi?" Liễu Trản Anh giơ roi chỉ vào Vân Trân, mắng, "Nhưng trong mắt ngươi còn có hoàng tử phi này không!"
"Nô tỳ không hiểu hoàng tử phi nói gì." Vân Trân nhẹ giọng.
"Không hiểu? Hay cho một câu không hiểu!" Liễu Trản Anh nghiến răng, "Bổn cung vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh.

Lần trước gặp nhau, bổn cung đã nói rõ ràng.

Ngươi nên biết mình nên làm gì, không nên làm cái gì, nhưng hiện tại, ngươi nhìn ngươi xem! Đồ hồ ly tinh dâm đãng!"
Vân Trân lẳng lặng nghe, nhíu mày.
Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Trản Anh nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa.
Hồ ly tinh dâm đãng?
Nàng cũng là người có tính cách.

Đôi khi nàng không nói ra, không phải vì không để ý, mà ngược lại, nàng rất để bụng.

Nàng chẳng qua không muốn làm lớn mọi việc mà thôi.
Bởi vì nàng biết, Liễu Trản Anh đối xử với nàng như vậy chỉ vì nàng ấy thích Triệu Húc.
Nhưng hiện tại, đối mặt với sự chỉ trích vô lễ của Liễu Trản Anh thế này, Vân Trân không muốn nhịn nữa.

Nàng không muốn lại nhẫn nhịn, tùy ý để Liễu Trản Anh càn quấy, bắt nạt vũ nhục.
"Xin hỏi, hoàng tử phi có tư cách gì mà tới chỉ trích nô tỳ?" Vân Trân hít sâu một hơi, nói ra lời trong lòng vẫn luôn muốn nói.
"Cái...!Cái gì?" Liễu Trản Anh không ngờ Vân Trân vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng lại dám phản bác mình, "Ngươi có ý gì? Bổn cung là chính phi của điện hạ, là thê tử của điện hạ! Ngươi chỉ là cung nữ, bổn cung không có tư cách chỉ trích ngươi sao?"
Khó trách bên ngoài lại có những lời đồn đó.
Trước đây nàng cảm thấy Trân Nhu là người nhu thuận, kết quả không ngờ đúng như bọn họ nói, là nữ nhân tâm cơ thâm trầm!
Đối mặt với Liễu Trản Anh phẫn nộ, táo bạo, phản ứng của Vân Trân lại rất bình tĩnh.
Nàng bình tĩnh nhìn Liễu Trản Anh, bình tĩnh hỏi nàng ấy: "Xin hỏi hoàng tử phi quen điện hạ bao lâu rồi?"
"Ta..."
"Khi nô tỳ quen điện hạ, điện hạ tám tuổi."
"Thì sao hả?"
"Năm ấy, trước khi Nam Hoang, nô tỳ và những hạ nhân khác bị Đức Phi dùng làm con mồi, tính kế...".