Vị trí Vân Trân trúng tên có hơi xấu hổ.
Triệu Húc không muốn mượn tay người khác, nên tự mình thay thuốc cho nàng.
May mà bản thân Vân Trân là đại phu, đối với việc "thẳng thắn nhìn nhau" không hề xa lạ, huống chi nàng đã từng cùng Triệu Húc xảy ra quan hệ thân mật...
Ngoại trừ lúc đầu có hơi mất tự nhiên, mấy lần sau, nàng dần dần làm quen được.
Vân Trân không nói, Triệu Húc cũng không cảm thấy tự mình thay thuốc cho Vân Trân có chỗ nào không ổn.
...
Tuy rằng việc thay thuốc ở trong lòng họ là bình thường, nhưng lọt vào mắt người khác, hành động Triệu Húc tự mình thay thuốc cho Vân Trân lại vô cùng chói mắt.
Hai ngày nay, cung nhân Càn Nguyên Cung đều đang bàn luận, nói điện hạ coi trọng một cung nữ bên cạnh bệ hạ.
Cung nữ kia vì cứu bệ hạ mà trúng tên, điện hạ mỗi ngày đều thay thuốc cho người đó.
Hành vi cử chỉ thân mật khăng khít, thậm chí còn săn sóc hơn với hoàng tử phi.
Thậm chí có người nói, cho cung nữ kia khỏi hẳn, điện hạ sẽ thỉnh chỉ hoàng đế nhận nàng.
Đến lúc đó, nữ nhân ở Càn Nguyên Cung được Lục hoàng tử sủng ái nhất sẽ là cung nữ kia.
"Nương nương người không biết bên dưới bây giờ đang truyền thành thế nào đâu? Bọn họ đều nói điện hạ bị nữ nhân kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí còn muốn phế vị vị của người, nâng cung nữ kia lên làm chính thất..."
"Được rồi, đừng nói nữa!" Liễu Trản Anh nắm chặt bút lông trong tay, ngắt lời cung nữ "bất bình".
"Nương nương..."
Cung nữ kia còn muốn nói gì đó, đã bị cung nữ tâm phúc của Liễu Trản Anh đuổi ra ngoài.
Chờ cung nữ kia lui xuống, cung nữ tâm phúc quay đầu, phát hiện bút lông trong tay Liễu Trản Anh không biết từ khi nào đã gãy thành hai.
"Nương nương, người đừng nóng giận, đều là kẻ bên dưới nói bậy.
Dù thế nào, người vẫn là hoàng tử phi của điện hạ, là hoàng tử phi bệ hạ và Đức Phi nương nương chấp nhận.
Người ở Tàng Thư Lâu kia dù câu dẫn điện hạ thế nào cũng không thể vượt qua người." Cung nữ tâm phúc an ủi.
Bang.
Cung nữ tâm phúc vừa nói xong, Liễu Trản Anh liền ném nửa cây bút trong tay xuống bàn.
Cung nữ tâm phúc hoảng sợ, vội cúi đầu.
"Nương nương..." Cung nữ tâm phúc nhìn Liễu Trản Anh.
Trên gương mặt anh khí minh diễm của Liễu Trản Anh hiện giờ đã bị mây đen giăng đầy.
"Theo ta tới Tàng Thư Lâu!"
Dứt lời, Liễu Trản Anh gỡ cây roi treo trên tường xuống, nâng bước ra ngoài.
Từ khi gả vào Càn Nguyên Cung, Liễu Trản Anh rất ít khi dùng cây roi đi theo nàng mười mấy năm.
Hiện tại, cung nữ tâm phúc thấy nàng ấy lại cầm roi, không khỏi run rẩy.
...
Vân Trân khoác áo khoác, đỡ cột giường, đi xuống.
Nàng tới trước kệ sách lấy một tờ giấy, định viết thư cho Lệ Vô Ngân.
Về chuyện thích khách và ngọc tỷ biến mất, nàng không thể buông xuống được.
Nàng hi vọng có thể gặp Lệ Vô Ngân một lần, hỏi rõ tình hình ngày ấy, có lẽ từ đó có thể tìm được manh mối giúp U Minh giáo rửa sạch hiềm nghi, giúp Triệu Húc hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế an bài.
Đúng lúc này, nàng nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Rất nhanh, Liễu Trản Anh đã xuất hiện ngay cửa phòng.
Vân Trân bỗng dưng thấy Liễu Trản Anh tới, động tác lấy giấy hơi dừng lại.
Nàng vừa định hành lễ, roi trong tay Liễu Trản Anh đã quất về phía nàng.
"Hoàng tử phi, không thể!"
Theo đó là tiếng hét của Quả Nhi..