Diêm Tá nhìn Triệu Húc, lại nhìn Vân Trân bên trong, sau đó chắp tay với Triệu Húc, dẫn theo ngục tốt ra ngoài.
Sau khi Diêm Tá dẫn người đi, đại lao an tĩnh lại.
Triệu Húc đứng trước nhà tù nhìn người nằm bên trong, tâm trạng phức tạp.
Cảnh tượng lần đó gặp lại, hắn vẫn ghi tạc trong đầu.
Nhưng không ngờ, bọn họ gặp lại vẫn trong tình cảnh đó.
Nhưng hắn biết việc nặng việc nhẹ, giữa hắn và Vân Trân là việc riêng.
Hiện tại, trước mắt bọn họ còn có việc lớn.
Chờ hắn lần nữa nhìn vào trong đại lao, Vân Trân đã tỉnh, ngồi dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao điện hạ lại tới đây?" Vân Trân chậm rãi hỏi.
Vừa rồi, chỉ bò dậy đã khiến nàng tốn hết sức lực.
Hiện tại, miệng vết thương đã nứt ra, tù phục mới thay không biết có thể chống đỡ bao lâu?
Nếu Triệu Húc ở đây lâu, chỉ sợ máu sẽ chảy ra.
Nàng không muốn bị hắn thấy bộ dáng thê thảm của mình.
Cho nên nói xong, nàng cố ý cúi đầu, để tóc che khuất nửa gương mặt mình, giọng cũng cố tình đè thấp, biến nó trở nên thong thả, không để hắn phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt cùng những điểm khác thường trên người.
"Nô tỳ cho rằng điện hạ không muốn gặp lại nô tỳ." Vân Trân thấy hắn không nói chuyện, lại tiếp tục, "Nếu lần này điện hạ tới để hỏi vấn đề trước...!Chỉ sợ nô tỳ..."
"Không phải." Triệu Húc ngắt lời.
Hết câu, toàn thân Vân Trân cứng đờ.
"Lần này ta tới là vì cái chết của Ma Đà vương tử." Triệu Húc nhìn nàng, nói, "Có người nhìn thấy Ma Đà vương tử và Ngọc Nhung hoàng muội lén lút gặp nhau, Ma Đà vương tử hình như đang uy hiếp Ngọc Nhung hoàng muội.
Bởi vậy ta tới đây để hỏi nàng, nàng có biết chuyện của Ngọc Nhung hoàng muội khi còn ở Thanh Phong Quan không? Liệu muội ấy có khả năng ở Thanh Phong Quan, hoặc là nơi khác từng gặp Ma Đà vương tử không?"
Đại lao lần nữa rơi vào an tĩnh.
Cơ thể Vân Trân từ cứng đờ dần thả lỏng.
"Sao điện hạ lại cho rằng nô tỳ biết? Năm đó, nô tỳ bị phạt đến Thượng Thanh biệt trang, ở Thanh Phong Quan cũng chỉ có vài ngày ngắn ngủi." Vân Trân nhẹ giọng.
Triệu Húc nhìn nàng, thở dốc, tay rủ hai bên người hơi nắm chặt.
Có điều đến cuối cùng, hắn vẫn không nói gì.
Hắn biết, Vân Trân nói thật.
Nàng và Triệu Ngọc Nhung chỉ biết nhau ở mấy ngày ngắn ngủi tại Thanh Phong Quan, sao có thể biết chuyện trước kia của Triệu Ngọc Nhung? Theo lý thuyết, nếu muốn biết chuyện khi xưa của Triệu Ngọc Nhung, người hắn nên đi hỏi nhất nên là Hiền Phi nương nương ở Tái Hiền Cung, chứ không phải Vân Trân bị nhốt trong đại lao.
Hắn luôn tự nói với chính mình, bản thân tới đây chỉ để hỏi thăm chuyện năm đó, muốn tìm được hung thủ thật sự giết hại Ma Đà Vương...
Đây chẳng qua là cái cớ để gặp nàng mà thôi.
Hắn tới đây, chỉ để muốn nhìn thấy nàng.
"Có điều..." Ngay lúc Triệu Húc còn hoảng hốt, Vân Trân vốn trầm mặc ngồi dựa vào vách tường đột nhiên ngẩng đầu, nói, "Có lẽ nô tỳ biết lý do Ngọc Nhung công chúa giết hại Ma Đà vương tử."
"Là cái gì?" Triệu Húc lập tức bắt lấy rào sắt nhà tù, hỏi.
Vân Trân nhìn hắn.
Khoảnh khắc đó, từ ánh mắt của nàng Triệu Húc thấy sự do dự cùng giãy giụa.