"Đã sai người điều tra, đây là châu thoa của cung nữ Thịnh Vân Trân!" Diêm Tá cầm châu thoa, nói.
"Không thể nào!" Ngụy Thư Tĩnh mở to hai mắt.
...
Vân Trân đã bị nhốt ở đại lao Hình Bộ hai ngày.
Hai ngày này, có không ít người tới thẩm vấn nàng.
Diêm đại nhân Diêm Tá phụ trách vụ án này tới rất nhiều lần.
Đến giờ nàng vẫn còn nhớ, chạng vạng ngày nàng bị nhốt vào đây, Diêm Tá cầm một châu thoa tới, hỏi nàng nó có phải của nàng không.
Vân Trân vừa nhìn liền nhận ra đó là châu thoa của nàng.
Có điều, đã bị mất mấy ngày trước.
"Mất? Trùng hợp như vậy? Người của bọn ta phát hiện châu thoa này ở nơi xảy ra vụ án, ngươi lại nói ngươi mất châu thoa mấy ngày trước? Thịnh Vân Trân, ngươi cảm thấy bổn quan có tin ngươi không?" Diêm Tá cầm roi trong tay, hất cằm, lạnh giọng quát lớn, "Ngươi rốt cuộc có khai hay không? Ma Đà vương tử có phải do ngươi hại chết hay không?"
Vân Trân mặc áo từ nhân, tay chân bị trói trên cột, nhìn Diêm Tá đứng trước mặt mình, nói: "Không có.
Nô tỳ không giết người, nô tỳ sẽ không nhận tội."
Bang.
Nàng vừa dứt lời, Diêm Tá liền vung roi đánh lên người nàng.
"Khai, hay không khai?"
"Nô tỳ không giết người!"
Bang.
"Khai hay không?"
"Nô tỳ không giết người!"
Bang
"Đại nhân định đánh đến khi nô tỳ nhận tội sao?" Ăn mười mấy roi, Vân Trân ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, "Mọi người đều nói Diêm đại nhân của Hình Bộ xử án như thần.
Thì ra cách xử án như thần của ngài chính là như vậy."
Diêm Tá nhìn nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, ném roi cho ngục tốt bên cạnh.
"Thẩm vấn cho ta." Hết câu, Diêm Tá bỏ đi.
"Ta khuyên ngươi mau khai đi, hà tất tự mình chuốc lấy khổ.
Dù sao hiện tại, động cơ ngươi gây án, thời gian gây án, còn cả vật chứng, vụ án của ngươi xem như ván đã đóng thuyền, cho dù lúc này ngươi không chịu khai, Hình Bộ cũng có rất nhiều cách bắt ngươi khai, cần gì phải chịu đựng thế..." Nhìn vết thương chồng chất trên người nàng, ngục tốt không nhịn được mà khuyên.
Vân Trân gục đầu, ánh mắt bắt đầu tan rã."
"Ta...!Không...!Giết người..."
Vừa nói xong, nàng liền ngất đi.
...
Vân Trân bị nhốt hai ngày.
Hai ngày này, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh không ngừng tìm kiếm chứng cứ chứng minh nàng vô tội.
Mà giờ phút này, ở một tòa viện trong kinh thành.
"Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã tra ra, hiện tại cô nương đang bị nhốt ở đại lao Hình Bộ." Hữu hộ pháp quỳ dưới đất, bẩm báo Lệ Vô Ngân.
"Giáo chủ, chúng ta nhất định phải cứu cô nương ra!" Người cầm đèn sốt ruột.
Lệ Vô Ngân mặc một bộ đồ đen xoay người, đôi mắt giấu dưới mũ áo choàng lạnh như băng, không chút độ ấm.
"Giờ Tý tối nay, vào đại lao Hình Bộ cứu người."
"Vâng."
"Vâng."
...
"Ta tìm được manh mối rồi." Ngụy Thư Tĩnh cản Triệu Húc vừa ra khỏi thư phòng của hoàng đế.
Triệu Húc nhìn y, trong mắt tràn ngập chờ đợi cùng căng thẳng.
Ngụy Thư Tĩnh nói: "Ngài theo ta xuất cung gặp một người."
"Được." Triệu Húc không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.
...
Ngụy Thư Tĩnh dẫn Triệu Húc tới một khách điếm trong kinh thành.
Ở đó, bọn họ gặp một người.
Ngụy Thư Tĩnh giới thiệu với Triệu Húc..