Lần đó gặp mặt, Triệu Húc cảm nhận được Cổ Tát Cưu có hứng thú với Vân Trân.
Hứng thú trần trụi, không chút che giấu.
Lần thứ ba gặp lại là ở Thanh Lương sơn trang.
Khi ấy, tộc Cổ Tát xảy ra nội loạn.
Cổ Tát Cưu bị huynh trưởng đuổi giết, trốn đến gần Thanh Lương sơn trang, được Vân Trân cứu.
Khi đó, hắn ở bên ngoài, không ở sơn trang, cho nên không biết thời điểm Cổ Tát Cưu ở lại Thanh Lương sơn trang đã ở chung với Vân Trân thế nào.
Nhưng với tính cách phong lưu của gã, chỉ sợ cũng chiếm ít tiện nghi của nàng.
Sau nữa, Lưu Vân Bạch là công tử của quận thủ Nam Hoang dẫn phủ binh tới, giải cứu bọn họ.
Cổ Tát Cưu trở về tộc Cổ Tát, bình ổn nội loạn.
Không bao lâu, Cổ Tát Cưu trở thành vương của tộc Cổ Tát.
Sau khi lên làm vương, Cổ Tát Cưu từng phái người tới Thanh Lương sơn trang tặng quà, cảm tạ bọn họ ngày đó đã tương trợ.
Sau đó, Triệu Húc từ chỗ hạ nhân biết được, trước khi thuộc hạ của Cổ Tát cưu rời đi, từng lén đi gặp Vân Trân, không biết nói gì.
...!
Tuy rằng thời điểm đó quan hệ giữa hắn và Vân Trân đang căng thẳng, nhưng những chi tiết này hắn lại nhớ nhiều năm như vậy.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ tới.
Bây giờ, gặp lại Cổ Tát Cưu.
Ánh mắt Cổ Tát Cưu nhìn Vân Trân không hề che giấu sự hứng thú và hảo cảm.
Cho dù Triệu Húc biết người Vân Trân thích là hắn, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
...!
"Nô tỳ Thịnh Vân Trân gặp qua Cổ Tát Vương." Bị Cổ Tát Cưu nhìn chăm chú, Vân Trân cúi đầu, hành lễ với gã.
"Thịnh Vân Trân?" Cổ Tát Cưu nhướng mày, "Không phải Trân Nhi à?"
"Chắc là Cổ Tát Vương nhận lầm người rồi.
Nô tỳ xuất hiện từ Thịnh gia ở Lẫm Châu, là con gái thứ chín của quận thủ Lẫm Châu." Vân Trân cung kính trả lời.
Giống như, nàng thật sự không quen biết Cổ Tát Cưu đang đứng trước mặt.
Cổ Tát Cưu nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, đột nhiên, gã bật cười: "Ha ha ha, mặc kệ bổn vương có nhận lầm người không, cũng không sao.
Chiều nay, bổn vương ở hành quán tộc Cổ Tát chờ ngươi."
Dứt lời, gã ôm Châu Châu, cười lớn bỏ đi.
Để lại mấy người ở đây lòng đều có tâm sự.
Bịch.
Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch ưu nhã mở quạt xếp trong tay mình ra, nói với mấy người Triệu húc: "Ta phải hồi cung, các ngươi thì sao?"
"Ta còn chút việc." Triệu Húc nhìn Vân Trân, nói.
"Nếu đệ đã có việc, vậy Ngọc Nhung hoàng muội theo hoàng huynh về đi." Lưu Vân Bạch quay đầu nói với Triệu Ngọc Nhung.
"Hả? Sao cơ? À vâng." Triệu Ngọc Nhung từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại.
"Một khi đã vậy, hạ quan cũng nên trở về Trấn Bắc Hầu phủ." Liễu Minh Cẩn nói.
...!
Mấy người Lưu Vân Bạch đi rồi, tại chỗ chỉ còn lại Triệu Húc và Vân Trân.
Bá tánh khi nãy vây xem Vân Trân và Ma Đà vương tử tỷ thí sớm đã tan.
"Nàng đi với ta." Nói xong, mặc kệ Vân Trân có đồng ý hay không, Triệu Húc kéo cánh tay nàng vào tửu lâu đối diện.
Lên lầu hai, Triệu Húc đuổi người ngoài đi.
Xung quanh không còn ai, Triệu Húc không cần cố kỵ nữa.
"Nói ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Húc bắt lấy bả vai nàng, nhíu mày hỏi, "Tại sao người thi đấu lại đổi thành nàng? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Vân Trân thấy Triệu Húc nôn nóng, hơi do dự, quyết định kể lại chuyện buổi sáng cho hắn nghe..