Khi Vân Trân xuất hiện trước cổng hành quán của Ma Đà Quốc, người giữ cửa lập tức chạy vào thông báo.
Không bao lâu, vương tử Ma Đà Quốc liền dẫn theo hạ nhân từ bên trong đi ra.
"Ngươi là ai?" Vương tử Ma Đà Quốc nhìn Vân Trân, hỏi.
"Ta là ai không quan trọng, vương tử chỉ cần biết, ta là người khiêu chiến vương tử là được." Vân Trân trả lời.
Ma Đà vương tử lộ rõ sự kinh ngạc, quay đầu, dùng tiếng Ma Đà hỏi tùy tùng bên cạnh.
Có lẽ là đang hỏi vì sao không giống người khiêu chiến lúc trước?
Nhưng nhìn dáng vẻ, tùy tùng cũng nghi ngờ.
...!
Mà lúc này, tửu lâu đối diện hành quán đã bị người ta bao trọn.
Ở vị trí ngay cửa sổ, có vài người ngồi.
Bọn họ lần lượt là Triệu Húc, Lưu Vân Bạch, Triệu Ngọc Nhung, Liễu Minh Cẩn cùng Thất hoàng tử Triệu Du.
"Cái gì? Sao lại là nàng ấy?" Liễu Minh Cẩn kinh ngạc hỏi.
Nói xong, hắn nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày, nhìn Vân Trân trước cửa hành quán đối diện.
Có điều trái ngược với Liễu Minh Cẩn, trong lòng hắn tràn ngập lo lắng.
Tại sao lại là nàng?
Người tỷ thí trước đó không phải cung nữ tên Tử Thị sao?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Mà Vân Trân...!Nàng ấy thật sự có thể chứ? Liệu có bị thương không?
"Thú vị, thú vị." Lưu Vân Bạch vỗ tay cười nói, đôi mắt đào hoa mê người híp lại khiến nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng phải đỏ mặt.
"Đúng là hồ nháo!" Tâm tình Liễu Minh Cẩn trở nên phức tạp.
Bên cạnh, Triệu Ngọc Nhung mặc bộ váy màu lam nhìn Vân Trân ở bên kia, trong ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Có điều rất nhanh, nàng ta lại dời mắt nhìn Ma Đà vương tử kia, tỏ ra chán ghét.
...!
"Ngươi có chắc muốn lên thi đấu không?" Ma Đà vương tử nâng cằm, cao ngạo nhìn nàng.
Giờ phút này, trước cổng hành quán đã được dọn sạch.
Vân Trân và Ma Đà vương tử đứng giữa bãi đất trống.
"Đúng vậy." Vân Trân gật đầu, "Còn mong Ma Đà vương tử chỉ giáo nhiều hơn."
"Nếu ngươi đã cố chấp như thế, ta đây không khách khí nữa."
Dứt lời, Ma Đà vương tử liền cầm cây quạt sắt trong tay tấn công Vân Trân.
Vân Trân nhanh chóng lùi về sau, tránh né.
Thời điểm nàng còn ở U Minh giáo, Lệ Vô Ngân đã từng dạy nàng ba chiêu để phòng thân.
Chiêu thứ nhất, Tiêu Dao Bộ.
Cùng loại với Lăng Ba Vi Bộ, nhưng khác với Lăng Ba Vi Bộ, Tiêu Dao Bộ rất đơn giản, chủ yếu là tránh né, dùng sự linh hoạt của bộ pháp né tránh đòn tấn công của kẻ địch.
"Thế mà còn biết chút võ công." Một kích Ma Đà vương tử đánh không trúng, nheo mắt nói.
Hết câu, gã lần nữa xuất chiêu.
Vân Trân lần nữa dùng Tiêu Dao Bộ né tránh đòn tấn công của Ma Đà vương tử.
Có điều, dù sao nàng cũng không hề luyện nội công, cứ sử dụng một chiêu mấy lần liền trở nên mất sức, động tác bắt đầu chậm chạp.
Ma Đà vương tử bắt lấy cơ hội này, lần nữa tới gần Vân Trân.
Ngay lúc này, thành công đã ngay trong gang tấc.
Lưỡi dao sắc bén cất giấu trong cánh quạt cuối cùng trong tay hắn lộ ra, chuẩn bị cắt qua cổ Vân Trân.
Triệu Húc ngồi trên lầu đối diện.
Vừa thấy cảnh này, hắn liền theo bản năng đứng dậy, chồm người về phía trước.
...!
Quạt sắt bay tới, Vân Trân không né tránh, mà giơ tay giữ chặt cổ tay Ma Đà vương tử..