Vân Trân nói xong, Ngự Thư Phòng lại rơi vào an tĩnh.
Sự an tĩnh lần này không phải vì mọi người cảm thấy Vân Trân đang ba hoa chích chòe, nói hươu nói vượn, mà thật sự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Đúng vậy, ai dám nói không thể chứ?
Con kiến nhỏ bé như vậy ở trước mặt con voi, voi căn bản khinh thường nhìn nó.
Nhưng cuối cùng, con kiến vẫn có khả năng khiến con voi chết không chỗ chôn.
Nếu kiến cũng có thể giết được voi, vậy thì vì sao một nữ nhân hoàn toàn không biết võ công không thể thắng cao thủ võ công cao cường chứ?
Nhược điểm.
Mỗi người đều có nhược điểm.
Người càng mạnh, nhược điểm càng trí mạng.
Ngay lúc này, trong đầu mọi người đều nghĩ tới câu Vân Trân vừa nói.
"Nhưng đây cũng chỉ là giả thiết." Vương Thừa Tướng nói, "Người và kiến dù sao cũng không giống nhau.
Làm sao ngươi bảo đảm, một nữ nhân không biết võ công có thể chiến thắng cao thủ phiên vương chư hầu?"
"Đương nhiên là tìm được nhược điểm của cao thủ kia." Vân Trân nhìn ông ta, trả lời.
"Nhược điểm của người ta sao có thể tùy tiện tìm được?"
"Đúng vậy đúng vậy! Huống chi cho dù có nhược điểm, cách trận đấu thứ hai chỉ có mười ngày ngắn ngủi.
Sao ngươi có thể bảo đảm trong vòng mười ngày này có thể tìm được nhược điểm của đám cao thủ kia?".
Ngôn Tình Hài
"Có điều, ta cảm thấy có thể thử một lần.
Dù sao, thua cũng không mất mặt."
"Chuyện này còn phải suy xét kỹ càng."
Phía dưới lại bắt đầu "náo nhiệt".
Có người muốn thử cách của Vân Trân.
Có người một mực phản đối.
"Hi Nhi, Kỳ Nhi, Húc Nhi, các con thấy thế nào?" Hoàng đế hỏi ba vị hoàng tử đứng bên dưới.
"Nhi thần cảm thấy cách này không ổn thỏa." Triệu Kỳ trả lời trước, "Cách này chẳng qua là lời nói từ một phía của cung nữ Vân Trân.
Nếu đây là cuộc thi tranh luận, giả thiết nàng ta nói có thể được vỗ tay.
Nhưng công chúa chiêu thân, chuyện tỷ thí võ công, sự việc quan trọng, há có thể như trò đùa?"
"Hi Nhi thì sao? Con nghĩ thế nào?" Hoàng đế hỏi Lưu Vân Bạch.
Lưu Vân Bạch chắp tay với hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời cung nữ này nói rất độc đáo mới lạ.
Có điều, vấn đề Ngũ hoàng đệ lo lắng cũng không sai.
Dù sao sự việc quan trọng, không thể qua loa."
Hoàng đế gật đầu.
"Phụ hoàng." Lúc này, Triệu Húc đứng ra.
"Con thấy thế nào?" Hoàng đế hỏi.
"Nhi thần cảm thấy cách của cung nữ Vân Trân có thể thử một lần."
"Vậy sao? Lý do?"
"Mười ngày sau sẽ tỷ thí võ công, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm.
Hiện tại, không có cách khác, tại sao không thử theo lời nàng nói? Nếu thành, truyền ra ngoài, một nữ nhân hoàn toàn không biết võ công của Vân Hán Quốc chúng ta cũng có thể chiến thắng cái gọi là cao thủ của các phiên vương chư hầu, chẳng lẽ không tốt sao? Cho dù không thành, cũng không có ảnh hưởng xấu gì?"
Triệu Húc dứt lời, Triệu Kỳ không khỏi oán hận.
Vân Trân ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngự Thư Phòng an tĩnh.
Mọi người đều đang chờ quyết định cuối cùng của hoàng đế.
"Được, trẫm chuẩn cách làm này của ngươi.
Có điều, ngươi phải lập quân lệnh trạng.
Nếu thắng, vậy trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Nếu ngươi thua, thì mang đầu tới gặp trẫm!"
...
Vân Trân ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Đi không bao xa, đã bị Triệu Húc đuổi theo.
Hắn bắt lấy tay nàng, kéo nàng tới nơi không có ai.
"Nàng rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả?" Triệu Húc hỏi nàng.