Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 860: 860: Câu Chuyện Kiến Và Voi






"Ý của dùng trí để thắng, không dùng võ công chính là khai thác điểm mạnh, tránh điểm yếu, gây bất ngờ, đánh úp." Vân Trân giải thích.
Quá rõ ràng, với cục diện hiện tại, Vân Hán Quốc đang bị yếu thế.
Trận đấu tiếp theo là đấu võ.
Ngụy Thư Tĩnh võ nghệ cao cường, muốn chiến thắng hẳn không phải vấn đề quá lớn.
Liễu Minh Cẩn là con nhà võ, thứ hắn lợi hại nhất không phải võ nghệ, mà là khinh công, nếu gặp đối thủ lợi hại, chỉ sợ cũng sẽ không thắng được.
Còn về Vương Tử Anh...
Tuy rằng Vân Trân và Vương Tử Anh không tiếp xúc nhiều, nhưng thực lực của Vương Tử Anh, Vân Trân vẫn biết.

Trước đó Vương Tử Anh được xưng là "tiểu bá vương kinh thành" không phải vì văn võ có chỗ hơn người, mà mỗi lần ra ngoài gây chuyện đều dẫn theo thuộc hạ lợi hại, trong lòng mới có tự tin.
Còn về vấn đề gã có thể vượt qua cuộc thi văn, ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì?
Dù sao, cha gã chính là Vương Thừa Tướng nắm quyền, cô mẫu lại là Hoàng Hậu đương triều.
Cho nên, thế cục trước mắt đối với Vân Hán Quốc mà nói vô cùng bất lợi.
Cứ như thế, tiệc mừng thọ của hoàng đế không cần nhắc đến nữa.
Hiện giờ bọn họ đang rơi vào hoàn cảnh xấu, không thể lại dùng cứng đụng cứng, cần phải "mưu lợi".


Còn về mưu lợi thế nào...
"Ý ngươi là bảo một nữ nhân không hiểu võ công đi khiêu chiến cao chủ phiên vương chư hầu?" Hoàng đế nghe xong, cảm thấy rất hoang đường.
"Đúng là tiểu nữ tử không có kiến thức, ba hoa chích chòe!"
"Đừng nói một nữ nhân không biết võ công, cho dù là một nữ nhân biết võ công cũng chưa chắc đánh thắng những cao thủ đó.

Nghe nói Thiết Vinh Quốc phái đệ nhất cao thủ của họ tới."
"Ma Đà Quốc kia, vương tử cũng là nhân vật lợi hại."
...
"Đúng là hồ nháo! Ngươi coi đây là nơi nào?" Ngưu Kính chỉ vào Vân Trân, phẫn nộ.
Tuy rằng Vương Thừa Tướng không nói gì, nhưng thoạt nhìn cũng không tin cách của Vân Trân.
Triệu Kỳ cười châm biếm.
Lưu Vân Bạch vuốt cằm, không biết đang cân nhắc điều gì.
Còn về Triệu Húc...
Nghe Vân Trân nói xong, hắn ngược lại rất bình tĩnh.

Hắn tin nàng.
Nàng tuyệt đối không phải người tùy tiện xằng bậy.
Nếu nàng nói dùng một nữ nhân hoàn toàn không biết võ công đi khiêu chiến các cao thủ phiên bang chư hầu, vậy nhất định có đạo lý của nàng.
Có điều, nàng sẽ bảo ai đi?
Chẳng lẽ là chính nàng sao?
Triệu Húc nguyện ý tin nàng là một chuyện, nhưng bảo nàng đi mạo hiểm lại là một chuyện khác.
...
Vân Trân tính toán thời gian, lần nữa lên tiếng.
"Bệ hạ, con người ai cũng có nhược điểm."
Nghe Vân Trân nói câu này, Ngự Thư Phòng dần an tĩnh lại.
"Người càng mạnh, càng có nhược điểm, nhược điểm càng trí mạng.

Người võ công cao cường cũng có đạo lý tương tự." Nói tới đây, Vân Trân hơi dừng lại, quét mặt nhìn một vòng, sau đó lần nữa dừng lại ở chỗ hoàng đế, "Một người hoàn toàn không biết võ công, hơn nữa còn là nữ nhân, đi khiêu chiến cao thủ tuyệt thế, việc này trong mắt người đời giống như con kiến muốn khiêu chiến con voi.

Trước khi con kiến thành công, mọi người đều sẽ cảm thấy nó không biết tự lượng sức mình, cho dù thua thì cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng nếu con kiến thắng thì sao?"
"Kiến làm sao thắng được?" Lúc này, Vương Thừa Tướng vốn an tĩnh xem tình thế đột nhiên hỏi.
Vân Trân nhìn ông ta, trả lời: "Con kiến vì sao không thể thắng được? Nếu nó chui vào mắt voi ngay lúc voi qua cần, chỉ cần voi có khoảnh khắc phân tâm, vậy nó sẽ có khả năng rơi xuống vực thẳm.".