Trên cầu, Ô Châu không ngừng gây khó dễ.
Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Mà ở dưới cầu lúc này, Vân Trân trong hồ sớm đã bị đông lạnh tới run lên nhè nhẹ.
Nếu là ngày thường, "xuân phong se lạnh" này sẽ không làm khó được nàng, nhưng hôm nay ngay đúng ngày đặc biệt, chân tay ngâm trong hồ nước lạnh băng, toàn thân đều không còn sức.
Ô Châu đứng trên cầu, không biết có phải nhìn ra điểm gì không, bắt đầu bảo nàng tìm ở vùng nước sâu.
"Các ngươi đang làm gì đấy?".
ngôn tình hài
Đúng lúc này, có người tới Ngự Hoa Viên.
Người trên cầu dừng lại, nhìn về phía âm thanh, nhìn thấy Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ, Lục hoàng tử Triệu Húc dẫn theo Cổ Tát cưu cùng những sứ thần phiên vương khác tới nơi này.
Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung vội cúi đầu hành lễ.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Triệu Ngọc Nhu trở nên ảm đạm.
Nàng ta quên mất mấy ngày nay sứ thần phiên vương vào triều, hôm nay được hoàng đế triệu kiến vào cung.
Nơi này gần Hàm Nguyên Điện của hoàng đế, sau khi kết thúc, hoàng đế rất có khả năng sẽ bảo hoàng tử dẫn sứ thần tới Ngự Hoa Viên đi dạo, nhìn ngắm phồn vinh của nước lớn.
"Các ngươi đang làm gì thế hả?" Triệu Húc nhìn về phía hồ nước, hỏi.
Từ xa, hắn đã thấy người trong nước có hơi giống Vân Trân, không ngờ đến gần mới thấy, quả thật là nàng!
Lại nhìn Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.
Có điều, còn có người ngoài ở đây, hắn chỉ có thể cố gắng kìm chế, không cho mình để lộ ra ngoài.
"Hồi Ngũ hoàng huynh, vừa rồi hoàng muội và Thịnh Tiệp Dư ở trên cầu ngắm phong cảnh, không ngờ châu thoa trên đầu Thịnh Tiệp Dư không cẩn thận rơi xuống nước.
Hiện tại, đang nhờ cung nữ giúp đỡ vớt lên." Triệu Ngọc Nhung đứng ra giải thích.
Ánh mắt mọi người liền hướng về nàng ta.
"Vị này là..." Có người hỏi thân phận của Triệu Ngọc Nhung.
"Đây là Nhị công chúa Vân Hán Quốc, Ngọc Nhung công chúa điện hạ." Triệu Kỳ nói.
"Thì ra là Ngọc Nhung công chúa!"
"Công chúa quả nhiên tư sắc hơn người."
"Không hổ là công chúa điện hạ của hoàng triều."
"Gặp qua công chúa."
Đến tận đây, tình hình có hơi mất khống chế.
Triệu Ngọc Nhung xấu hổ.
Dù sao lần này sứ thần phiên bang vào kinh, ngoại trừ mừng thọ thì chính là nghênh thú hai vị công chúa của Vân Hán Quốc.
Hiện tại, là Nhị công chúa của Vân Hán Quốc, Triệu Ngọc Nhung không nên tùy tiện gặp ngoại thần như vậy.
"Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc." Đúng lúc này, Cổ Tát Cưu vuốt ve roi trên eo, chậm rãi ngẩng đầu, đọc một bài thơ, "Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc (*)."
(*) 北方有佳人,绝世而独立.
一顾倾人城,再顾倾人国.
宁不知倾城与倾国,佳人难再得: Trích từ bài thơ Giai nhân ca của Lý Diên Niên thời Hán, có nghĩa là Phương bắc có người giai nhân, đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc, ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta, ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước người ta.
Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước, người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.
Cổ Tát Cưu đọc xong, hiện trường an tĩnh.
Sắc mặt Triệu Ngọc Nhung và Triệu Kỳ đều không tốt lắm.
Những sứ thần phiên vương khác để lộ ánh mắt xem kịch vui.
"Cổ Tát Vương tán thưởng, Ngọc Nhung đảm đương không nổi." Triệu Ngọc Nhung cúi đầu, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà hành lễ với Cổ Tát Cưu.
Thời điểm ngẩng đầu, nàng ta nhìn thấy bên cạnh Cổ Tát Cưu có một nữ nhân mặc váy màu tím, trên mặt đeo lụa mỏng.
Giờ phút này, nữ nhân kia nhìn nàng ta chằm chằm.
Không biết vì sao, Triệu Ngọc Nhung giật mình, vội dời mắt đi.
"Nếu Thịnh Tiệp Dư làm rớt châu thoa, sao có thể chỉ phái một cung nữ xuống tìm kiếm?" Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn vướng bận Vân Trân lên tiếng..