Đúng là đạp mòn giày sắt cũng không tìm được! Tất cả vận mệnh đều đã an bài.
Vân Trân và Triệu Húc đều không ngờ được cái thôn có thể chữa khỏi ôn dịch trong truyền thuyết thế mà cứ trời xui đất khiến bị họ tìm được như vậy.
"Trưởng thôn gia gia, thôn này không phải không tên là thôn Đào Hoa sao?" Vân Trân nghi hoặc.
Sau khi tỉnh lại, bọn họ từng hỏi thăm người dân về thôn Đào Hoa, nhưng không ai biết cả.
"Thôn Đào Hoa?" Lão trưởng thôn lắc đầu, "Chỗ chúng ta tên là thôn Đào Nguyên.
"
Thôn Đào Hoa, thôn Đào Nguyên.
Vân Trân và Triệu Húc nghe xong, có chút dở khóc dở cười.
Nếu không phải người rời khỏi thôn này nghe lầm tên thì sự tích về thôn Đào Nguyên đã không có lệch lạc.
Thì ra bọn họ cực khổ, vượt qua nhiều trắc trở, hi sinh nhiều người như vậy, thôn Đào Hoa cuối cùng muốn tìm thế mà là nơi này.
!
Sau khi biết được loài hoa kia là mấu chốt chữa khỏi bệnh dịch, Vân Trân và Triệu Húc quyết định ở lại trong thôn hai ngày.
Hai ngày này, Vân Trân cùng lão trưởng thôn nghĩ cách xem làm thế nào mang loài hoa rời khỏi thổ nhưỡng về kinh thành, đồng thời phải duy trì dược hiệu.
Lão trưởng thôn còn nói phương pháp gieo trồng cho Vân Trân.
Hai ngày sau, Vân Trân và Triệu Húc mang theo loài hoa màu trắng này rời đi.
Thôn Đào Nguyên có tổ huấn, người dân qua nhiều thế hệ phải bảo vệ nơi này, không được bỏ đi.
Dù là ai, một khi rời khỏi đây đều không tìm thấy đường quay lại, bởi vậy, người trong thôn không có cách nào rời ra ngoài, mà người từng bị cảm nhiễm ôn dịch cũng không có cách nào quay lại.
Trước khi đi, lão trưởng thôn giao trọng trách cứu vớt thương sinh cho Triệu Húc và Vân Trân.
Triệu Húc và Vân Trân bảo đảm, chắc chắn không phụ gửi gắm.
!
Hai người ở trong rừng núi suốt bảy ngày, cuối cùng cũng ra ngoài.
Lúc này, Triệu Húc đã rời khỏi kinh thành một tháng, mất tích nửa tháng.
Lần nữa ra ngoài, bọn họ chỉ cảm thấy cả thế giới đều đã thay đổi, tất cả trở nên hoang vắng, bị cái chết bao trùm.
Đi qua mấy thôn liền cũng không gặp bóng người, ánh vào mí mắt chỉ có những căn nhà bị lửa lớn đốt cháy cùng sự tĩnh mịch không có sự sống.
Mãi đến khi bọn họ tới gần Tây Hà quận.
"Trước mặt là Tây Hà quận.
Chờ vào thành, chúng ta lại tìm người hỏi thăm xem.
" Triệu Húc nói với Vân Trân.
"Ừ.
" Vân Trân gật đầu.
Nhưng thời điểm bọn họ tới gần Tây Hà quận, lại phát hiện đại quân của triều đình.
Đại quân bao vây Tây Hà quận, dưới tường thành đốt củi lửa, cung tiễn thủ cũng đã chuẩn bị, chỉ còn chờ ra lệnh một tiếng, liền phóng hỏa thiêu thành.
"Chờ đã!" Triệu Húc chứng kiến một màn như vậy, vội chạy tới ngăn cản.
"Các ngươi là ai?"
"Triều đình làm việc, người không liên quan lập tức rời đi!"
Binh lính ngăn cản họ.
"Các ngươi thuộc doanh trại nào? Ta là Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc! Hiện tại ta lệnh các ngươi lập tức buông cung tiễn trong tay xuống!" Triệu Húc nói.
"Lục hoàng tử? Lục hoàng tử không phải đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy đúng vậy! Lục hoàng tử chết rồi! "
Binh lính không tin.
Triệu Húc thấy vậy, cau mày lấy lệnh bài trên eo xuống, ném cho binh lính kia: "Đưa lệnh bài này cho đại nhân của các ngươi xem! Sau khi hắn thấy, tự nhiên sẽ hiểu!"
Binh linh xung quanh thấy Triệu Húc không giống nói dối, sau khi sai người trông chừng họ, liền cầm lệnh bài vội vàng chạy đi.
Không bao lâu, đại nhân của họ tới, không ngờ lại là người quen.
"Liễu Minh Cẩn!" Triệu Húc nhìn chằm chằm người xuống ngựa.
.