Đêm rất lạnh.
Cho dù chăn trong xe đủ cho ba người đắp, nhưng bọn họ vẫn rất lạnh.
Nhưng dù lạnh như vậy, Vân Trân cũng không dám nhóm lửa.
Bởi vì bọn họ không ai dám bảo đảm, ánh lửa có thu hút những người cảm nhiễm ôn dịch hay không.
Nói đến những người đó cũng thật kỳ lạ.
Tại sao lại công kích bọn họ?
Chỉ vì muốn trả thù xã hội sao?
Bản thân không thể sống lâu, người khác cũng đừng hòng sống?
Hay còn nguyên nhân nào khác?
...!
Trong mơ mơ màng màng, Vân Trân thiếp đi.
Nhưng đến nửa đêm, nàng vẫn vì lạnh mà tỉnh lại.
Tỉnh lại còn chưa kịp mở mắt, lỗ tai đã loáng thoáng nghe thấy có âm thanh từ xa hướng về phía này.
Hít thở mấy cái, nàng mở choàng mắt, chui ra ngoài xe ngựa, nhìn về phía có âm thanh.
"Sao vậy?"
Vương thái y lớn tuổi, vốn ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh, cũng tỉnh dậy.
"Hình như có người tới đây." Sắc mặt Vân Trân trở nên ngưng trọng.
"Cái gì?" Vương thái y khiếp sợ, vội kêu học đồ bên cạnh tỉnh lại.
Vân Trân đã cầm rơi ngựa.
Một khi tình hình không ổn, nàng lập tức cho xe ngựa lăn bánh.
Có điều rất nhanh, đề phòng trong mắt Vân Trân liền biến thành khiếp sợ.
Nàng ngơ ngác nhìn nơi xa, mở to hai mắt.
Là người của ngự lâm quân, lại không phải ngự lâm quân.
Người đi đầu đã tới trước mặt, xoay người xuống ngựa, vươn tay về phía Vân Trân.
Khoảnh khắc người nọ duỗi tay, Vân Trân nhảy xuống xe ngựa, rơi vào lồng ngực của người nọ, được hắn đón lấy.
Ngửi mùi hương quen thuộc, Vân Trân cuối cùng cũng có thể buông xuống tâm trạng căng thẳng cả đêm.
"Thiếp đang nằm mơ sao?" Nàng ngẩng đầu, ôm cổ người nọ, hỏi.
"Không phải nằm mơ." Triệu Húc nhìn nàng, nghẹn ngào nói.
Suốt đêm chạy như đêm, rốt cuộc cũng tìm được nàng!
Triệu Húc kích động đến ngón tay run rẩy.
"Lục...!Lục hoàng tử điện hạ?"
Lúc này, Vương thái y đã nhận ra Triệu Húc, lên tiếng gọi.
Vân Trân đẩy hắn ra.
Triệu Húc thả nàng xuống đất, nhưng không hề buông tay, vẫn ôm eo nàng, ngẩng đầu nhìn Vương thái y ngồi xổm trên xe ngựa, gật đầu: "Là ta, Vương thái y."
Ta biết là ngài.
Nhưng ngài lại xuất hiện ở đây?
Vương thái y kinh ngạc.
...!
Sau khi hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, Triệu Húc dẫn Vân Trân lên một chiếc xe ngựa khác.
Sau khi lên, hắn liền ôm chặt nàng vào lòng, cằm gác lên vai nàng, chóp mũi hưởng thụ mùi hương thuộc riêng về nàng...!Tâm trạng nôn nóng bất an mới dần bình tĩnh lại.
Chờ hắn yên tĩnh, Vân Trân mới nghe hắn kể chuyện xảy ra sau khi nàng đi.
Về chuyện Triệu Húc rời khỏi trại bệnh dịch, hấn không nói nhiều, chỉ nói từ bên ngoài trở về, phát hiện nàng mất tích, liền dẫn người đi tìm nàng.
Nhưng Vân Trân biết, sự việc không đơn giản như hắn nói.
Cái người hại Vân Trân nếu đã nhân lúc Triệu Húc không ở trại bệnh dịch xuống tay với nàng, có nghĩa là không hi vọng Triệu Húc sớm phát hiện chuyện này.
Ngoại trừ dụ Triệu Húc đi, nhất định còn có chuẩn bị khác.
Có điều, những chi tiết này, Triệu Húc chỉ nhắc qua một câu.
Sau đó, hắn dẫn người tìm tới đây.
Đuổi theo nửa ngày, hắn mới phát hiện những bá tánh cảm nhiễm ôn dịch ở trong rừng cuốn lấy đám người Lôi Tiêu.
Khi ấy, bọn họ đã dần đuối sức.
May mà Triệu Húc dẫn người tới.
Có người của Triệu Húc gia nhập, tình hình nhanh chóng chuyển biến tốt.
...!
Nhưng chờ Triệu Húc cứu được đám người Lôi Tiêu, mới biết Vân Trân không ở đó.
Khoảnh khắc ấy, Triệu Húc vô cùng lo lắng..