Chỉ mong, hắn có thể lấy đại cục làm trọng.
Mà kẻ xuống tay với nàng cũng có thể cản hắn lại.
Chạng vạng, bọn họ dựng trại đóng quân trong rừng cây nhỏ.
Thủ lĩnh ngự lâm quân lần này phụ trách hộ tống Vương thái y tới cái thôn kia họ Lôi, tên Lôi Tiêu, là phó thống lĩnh ngự lâm quân.
Sau khi đoàn xe dừng lại, Lôi thống lĩnh dẫn người của ngự lâm quân tuần tra xung quanh.
Vương thái y dẫn theo học đồ của mình cùng Vân Trân ngồi bên đống lửa.
"Sư phụ, con sợ." Học đồ tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy đội hình khí thế như vậy, không khỏi sợ hãi.
Vương thái y đau lòng xoa đầu hắn.
Vân Trân nhìn học đồ kia, liền nhớ tới A Cửu học viện ở Thái Y Viện.
May mà lần này A Cửu không tới trại bệnh dịch.
"Vân Trân cô nương." Đúng lúc này, Vương thái y ngồi đối diện đột nhiên gọi nàng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn ông, nghe ông nói, "Thật ra lúc trước lão phu đã từng gặp cô nương...!Trước đây, Thái Hậu trúng độc, chính là cô nương giải độc cho lão nhân gia."
Vân Trân ngây ra một lúc.
Nàng không ngờ Vương thái y vẫn còn nhớ nàng.
"Cô nương tuổi còn trẻ mà y thuật đã rất lợi hại.
Hạt giống tốt như cô nương, nếu không bị cuốn vào những tranh đấu này, nhất định có thể trở thành danh y một thời, tạo phúc tứ phương.
Chỉ tiếc...!A..." Nói xong, Vương thái y thở dài.
Tuy rằng từ khi Vân Trân lên xe, Vương thái y không hỏi gì cả, nhưng ông sống trong cung nhiều năm như vậy, có một số việc không cần nói, ông cũng nhìn ra được.
Ông dâng tấu chương, tự xin đi tìm cái thôn trong truyền thuyết kia là vì ông già rồi, biết mình sống không được bao năm nữa.
Nhưng Vân Trân lại khác.
Vân Trân còn trẻ, trên phương diện y thuật cũng rất có thiên phú.
Hạt giống thế này thế mà lại bị chôn vui trong những tranh đấu không thể lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Trong lòng Vương thái y cũng tiếc hận.
"Mỗi người một số phận, thái y đại nhân không cần như thế." Vân Trân cười nói.
Vương thái y lắc đầu, xoa đầu học đồ bên cạnh.
"Ai ở bên đó?"
Đúng lúc này, ngự lâm quân tuần tra nơi xa đột nhiên kêu lên một tiếng.
Vân Trân và Vương thái y quay đầu, thấy núi rừng nơi xa có ánh lửa.
Phó thống lĩnh Lôi Tiêu đã cầm chặt trường kiếm trong tay, đi về phía trước vài bước.
Rất nhanh, ánh lửa nơi xa càng ngày càng sáng, không ngừng tới gần bọn họ.
Không bao lâu, khi ánh lửa cách họ không còn xa, Vân Trân cuối cùng cũng nhìn rõ ánh lửa kia là gì.
Đó là đuốc.
Dưới những ngọn đuốc, ai nấy đều mang sắc mặt lạnh lùng, trong rừng cây đêm tối trông rất khủng bố.
"Các ngươi là ai? Cường đạo hả?" Lôi Tiêu tiến lên, hỏi.
Đúng lúc này, nơi xa tuần tra Ngự lâm quân, đột nhiên hô một tiếng.
Bên này, Vân Trân và sư đồ Vương thái y đã đứng dậy, có hộ vệ chắn trước mặt bảo vệ bọn họ.
Lôi Tiêu hỏi xong, người phía trước vẫn không trả lời.
"Những người đó hình như không đúng lắm..." Vương thái y đẩy ngự lâm quân che trước mặt, đi lên vài bước, híp mắt nói, "Bọn họ hình như là...!Không xong rồi! Những người đó cảm nhiễm ôn dịch! Bọn họ là người cảm nhiễm ôn dịch!"
Dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao.
Lôi Tiêu lập tức ra hiệu sai người hộ tống Vân Trân và sư đồ Vương thái y lên xe ngựa.
"Các ngươi muốn làm gì?" Lôi Tiêu hỏi những người đó.