Vân Trân không biết họ đã vào bao lâu.
Dưới lòng đất không có thời gian sáng chiều.
Nàng chỉ biết càng đi xuống, cảm giác căng thẳng bất an trong lòng càng mãnh liệt, thật giống như có một bàn tay bóp chặt trái tim, càng nắm càng chặt.
Không bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại.
Bát sư huynh đi cạnh nàng cũng nắm chặt trường kiếm, đổi vị trí với nàng.
Trong không khí lơ lửng mùi máu tươi nhàn nhạt.
Có người bị thương.
Là ai?
Nhóm người của Triệu Húc sao?
Trong đầu Vân Trân hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Bát sư huynh giơ tay, ý bảo nàng chờ tại chỗ, để hắn lên trước xem tình hình.
Vân Trân gật đầu.
Bát sư huynh cầm kiếm trên eo, nhẹ bước đi về phía trước.
Ánh sáng từ dạ minh châu trong tay Bát sư huynh vừa biến mất khỏi tầm mắt của Vân Trân, sau lưng bỗng có cơn gió đánh úp.
Vân Trân chưa kịp quay đầu, miệng đã bị người ta che lại, kéo vào bóng tối.
...!
Chờ Bát sư huynh quay lại, Vân Trân đã không thấy đâu, dưới đất chỉ có một viên dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa.
...!
Thời điểm thuốc mê bao trùm, Vân Trân ngừng hít thở.
Có điều, nàng vẫn hít phải chút thuốc mê.
Đầu có hơi choáng váng, nhưng nàng không mở mắt, làm bộ mình trúng độc.
Không bao lâu, kẻ bắt cóc nàng dừng lại, ném nàng xuống.
"Sao lại bắt nàng ta về đây?"
Lúc này, Vân Trân nghe trên đỉnh đầu có giọng của nữ nhân truyền tới.
Giọng kia có chút quen thuốc, khi nàng còn nỗ lực nhớ lại, một giọng khàn khàn khác vang lên: "Nghi thức tế điện sắp bắt đầu rồi, nhất thời không tìm được ai thích hợp hơn."
"Thôi được!" Giọng nữ kia lần nữa vang lên, "Chọn nàng ta đi, dù sao tuổi tác cũng thích hợp.
Ngươi đưa nàng ta vào trong, ta tới chỗ Ly Thịnh xem những kẻ khác xông vào đã xử lý xong chưa."
Nói xong, nữ nhân xoay người ra ngoài.
Khoảnh khắc ả ta xoay người, làn váy tạo ra một cơn gió, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi Vân Trân.
Thân thể nàng cứng đờ.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra mình gặp chủ nhân của giọng nói này ở đâu.
Phù Hương quán.
Cửa hàng son phấn gần đền thờ.
Nữ nhân này chính là Phù Hương nương tử, bà chủ của cửa hàng son phấn.
Lần trước Vân Trân và Bát sư huynh tới cửa hàng son phấn, người chiêu đãi họ chính là bà chủ Phù Hương nương tử.
Khó trách nàng lại cảm thấy giọng nói quen tai.
Nếu Phù Hương nương tử ở đây, vậy Phù Hương quán khẳng định có vấn đề.
Nói không chừng, những kẻ này bắt cóc thiếu nữ của Hồi Hồn trấn nhờ thông qua Phù Hương quán.
Trong đó, nàng có lẽ đã xem nhẹ manh mối mấu chốt.
...!
Tiếp đó, Vân Trân bị người ta khiêng lên, đi về phía trước.
Nàng nhân lúc kẻ khiêng nàng không để ý, lặng lẽ quan sát, phát hiện kẻ khiêng nàng thế mà là nam nhân mặt trắng lúc trước bị họ bắt.
Nam nhân mặt trắng khiêng nàng đi không bao lâu, liền tới một căn phòng bằng đá rộng hơn mười mét vuông.
Giữa căn phòng là một lồng sắt rất lớn.
Giờ phút này trong lòng sắt nhốt mười mấy thiếu nữ.
Nam nhân mặt trắng mở lồng sắt ra, ném Vân Trân vào.
Rầm.
Xiềng xích phía sau lần nữa khóa lại.
Nam nhân mặt trắng xoay người rời khỏi đây.
Xác định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tới, Vân Trân mới yên tâm mở mắt, ngồi dậy.
Đợi nhìn rõ những thiếu nữ xung quanh, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì những thiếu nữ đó, tất cả đều trông ngây dại.
Có vài người tình hình nghiêm trọng hơn, dường như đã mất hết thần trí.
Có vài người nhẹ một chút, có điều cũng như con búp bê vải rách dựa vào lồng sắt không nói lời nào..