Buổi sáng bọn họ đã chào từ biệt người nhà Thiết Trụ.
Rời khỏi Phù Hương quán, lúc trở về lấy hành lý, Vân Trân lại thuận tiện hỏi thăm mẫu thân Thiết Trụ, trước kia A Châu có từng tới cửa hàng son phấn mới khai trương gần đền thờ không?
Mẫu thân Thiết Trụ nghĩ một chút, lắc đầu, nói chưa từng thấy A Châu nhà mình dùng phấn mặt.
Đến đây, mối liên hệ giữa thiếu nữ mất tích cùng phấn mặt dường như thật sự bị cắt đứt.
...!
Sau khi rời khỏi nhà Thiết Trụ, Vân Trân và Bát sư huynh tới khách điếm Triệu Húc ở, thuê hai gian phòng cách vách bọn họ.
Buổi tối đầu tiên, bọn họ tụ họp trong phòng Triệu Húc.
Vân Trân điều trị cho nam nhân mặt trắng.
Nhưng hiệu quả điều trị lại không lý tưởng lắm.
Nam nhân mặt trắng bài xích nàng.
"A!" Nam nhân mặt trắng lần nữa nổi điên, thoát khỏi dây thừng phía sau, xông về phía Vân Trân.
Bịch.
Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc cùng ra tay khống chế nam nhân mặt trắng.
"A a a..." Nam nhân mặt trắng bị bọn họ đè xuống đất, miệng không ngừng phát ra âm thanh gào rống như dã thú.
Vân Trân nhân cơ hội này cầm ngân châm đâm vào huyệt ngủ của gã, nam nhân mặt trắng giãy giụa vài cái, hôn mê.
Triệu Húc phất tay, ám vệ đưa nam nhân mặt trắng ra ngoài.
"Vẫn không được sao?" Triệu Húc hỏi.
"Có hơi khó giải quyết." Vân Trân lắc đầu.
Nếu cho nàng thêm thời gian, có lẽ có thể tìm được cách đánh thức nam nhân mặt trắng.
Nhưng hiện tại, cái bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.
Kẻ đứng sau tấm màn nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm họ, mà họ lúc này, một chút manh mối cũng không có.
Nếu thật sự không nghĩ được cách bắt được kẻ chủ mưu, e rằng vẫn còn thiếu nữ xảy ra chuyện.
"Vậy phải làm sao đây?" Hai tay Bát sư huynh ôm vai, nói, "Những kẻ đó cứ như chuột trốn trong chỗ tối vậy, chúng ta muốn bắt cũng không bắt được!"
Trốn trong chỗ tối không bắt được.
Vậy nếu bọn họ chủ động lộ diện thì sao?
"Có lẽ, chúng ta có thể dùng cách lạt mềm buộc chặt." Vân Trân sờ cằm, nói.
Lạt mềm buộc chặt?
Triệu Húc nhìn Vân Trân, ánh mắt càng thâm trầm.
...!
Vào đêm.
Người trong khách điếm đều đã ngủ.
Đột nhiên, tiếng cu gáy vang lên nơi xa.
Nam nhân mặt trắng vốn bị trói trong phòng Triệu Húc đột nhiên mở mắt.
Rắc.
Gã như cương thi bò dậy, tháo dây thừng cột trên người, sau đó không hề do dự nhảy xuống cửa sổ lầu hai, biến mất trong đêm tối.
Đúng lúc này, hai bóng đen từ nóc nhà đối diện nhảy xuống, lặng lẽ theo sau.
Lạch cạch.
Trong phòng Triệu Húc sáng lên.
Không bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Triệu Húc đi ra mở cửa, thấy Vân Trân ăn mặc hoàn hảo đứng bên ngoài.
Hiển nhiên, hai người đều chưa ngủ.
Triệu Húc gật đầu với Vân Trân, nhường đường, để nàng vào.
"Đi rồi?" Vân Trân hỏi.
"Ừ." Triệu Húc gật đầu.
Kế tiếp là chờ đợi dài đằng đẵng.
...!
Mãi đến gần hừng đông, Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc mới trở về.
"Thế nào rồi? Có manh mối gì không?" Vân Trân vội đứng dậy, hỏi.
Sắc mặt Bát sư huynh có chút không tốt.
Hắn ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn lên, rót vào miệng mình.
"Tìm được rồi." Bát sư huynh nói, "Chỉ là một lời khó nói hết."
Vân Trân và Triệu Húc nghe vậy, nhìn nhau.
Kế tiếp, Bát sư huynh kể lại chuyện sau khi mình đuổi theo với họ.
....