"Còn hai vị thì sao? Hai vị tới đây để tìm ai?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân và Bát sư huynh nhìn thoáng lẫn nhau, Vân Trân trả lời: "Tính ra cũng là một vị đồng liêu..."
Kế tiếp, Vân Trân kể chuyện người cầm đèn mất tích.
Đương nhiên, giống như Triệu Húc, phàm là chi tiết khiến người ta nghĩ tới U Minh giá, Vân Trân đều uyển chuyển tránh né.
"Sau đó, bọn ta gặp được Thiết Trụ, theo Thiết Trụ tới Hồi Hồn trấn, giúp gã tìm muội muội A Châu mất tích..." Nói xong, Vân Trân kể thêm chuyện đêm đầu bọn họ dừng chân ở Hồi Hồn trấn, có kẻ đến thăm nhà Thiết Trụ với Triệu Húc.
Tiếp đến, trong đầu Vân Trân chải chuốt lại các mốc thời gian.
Ba tháng trước, người cầm đèn xuất hiện lần cuối cùng ở gần Hồi Hồn trấn, sau đó mất tích thần bí.
Hai tháng trước, Triệu Húc nhận được thư của môn khách Ngư Bạch khâu gửi, nói mình tới Hồi Hồn trấn, sau đó cũng mất tích.
Một tháng trước, Miêu Miêu lên núi hái thuốc, biến mất.
Hôm qua, thi thể của miêu Miêu xuất hiện trong thị trấn.
Nửa tháng trước, muội muội của Thiết Trụ là A Châu đi giặt xiêm y ở bờ sông, mất tích.
Kết quả, bồn gỗ nàng ấy dùng lại xuất hiện dưới gốc hòe ngoài trấn.
...
Mấy ngày trước, bọn họ tới Hồi Hồn trấn.
Đêm đầu tiên ở Hồi Hồn trấn liền có người âm thầm thăm dò.
Dẫn dụ nàng và Bát sư huynh ra ngoài đều là người vóc dáng thấp bé, có thể là tiểu hài tử hoặc người lùn.
Ngày kế, bên bờ sông phát hiện thi thể của Miêu Miêu.
Nhóm người Triệu Húc vào trấn.
Ban đêm, bọn họ cùng Triệu Húc gặp nhau ở nhà của Miêu Miêu.
Vốn dĩ định sáng sớm hôm sau sẽ quay lại nhà của Miêu Miêu, không ngờ nhà của Miêu Miêu lại bị phóng hỏa.
Buổi tối, bọn họ lần nữa gặp nhau ở bãi tha ma.
Đồng thời, những kẻ vóc dáng thấp bé từng xuất hiện cũng lần nữa lộ mặt, cướp thi thể của Miêu Miêu đi...
...
"Bát sư huynh, khi nãy huynh giao thủ với người nằm dưới đất và hai kẻ mang thi thể đi, từ chiêu thức huynh có nhận ra gì không? Võ công của họ thuộc môn phái nào?"
Nghĩ tới đây, Vân Trân quay đầu hỏi Bát sư huynh.
Triệu Húc cũng nhìn hắn.
Chỉ thấy Bát sư huynh sờ mũi, xấu hổ tránh ánh mắt nàng.
Việc này hắn nào biết chứ?
Hắn đâu phải là lão giang hồ!
"Ta cần ngẫm lại đã." Bát sư huynh nói, "Có điều, thời điểm ta giao thủ với nam nhân mặt trắng này, phát hiện sức lực gã như trâu bò, hơn nữa cứ như không biết đau.
Có mấy lần ta đá trúng ngực gã, gã đều chỉ lùi vài bước, sau đó tiếp tục tấn công.
Còn cả hai kẻ vóc dáng nhỏ bé kia, ta có thể khẳng định bọn họ chắc chắn không phải tiểu hài tử!"
Như vậy xem ra, muốn biết đáp án, vẫn phải xem xét từ nam nhân mặt trắng nằm dưới đất này.
"Vậy đánh thức gã đã." Vân Trân nói.
...
Bọn họ tìm dây thừng trói chặt nam nhân mặt trắng, sau đó, Bát sư huynh giúp gã cởi bỏ huyệt đạo.
Qua thời gian nửa chén trà, nam nhân mặt trắng mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh, nhìn thấy ánh lửa trên giá cắm, gã lập tức kêu "A a a a", dùng sức muốn trốn vào bóng tối.
Vân Trân thấy thế, trao đổi ánh mắt với Triệu Húc.
Thì ra gã sợ ánh sáng.
Khó trách lúc ấy ở bãi tha ma, thời điểm nàng đưa lồng đèn tới trước mặt gã, gã mới đột nhiên tỉnh dậy.
"Cũng đâu phải tà ám, sợ ánh sáng gì chứ!" Bát sư huynh nhiều lời.
Để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, họ đưa giá cắm nến tới gần.
Giá cắm nến vừa đưa tới đây, nam nhân mặt trắng lại kêu "A a a", cơ thể run bần bật mà trốn về phía giường..