Triệu Húc gửi thư?
Vân Trân ngây ra một lúc.
"Trân Nhi, ngươi nghe thấy không?" Bên ngoài, Quả Nhi lại gọi.
"Nghe thấy, lập tức ra liền." Nói xong, nàng vội bỏ Hắc đại nhân vào cách vách trong phòng, sau đó ra ngoài.
Chờ nàng đi ra mới phát hiện trong viện không chỉ có Quả Nhi, còn có nha hoàn Bích Diên bên cạnh Tô trắc phi.
Quả Nhi thấy nàng, liền cười với Bích Diên: "Bích Diên tỷ tỷ xem, Trân Nhi không phải ra rồi sao?"
"Bích Diên tỷ tỷ?" Vân Trân dừng bước.
Bích Diên nói: "Nương nương tìm ngươi."
"Muội đi ngay." Dứt lời, Vân Trân gật đầu với Quả Nhi, nâng bước tới viện của Tô trắc phi.
Sau khi Vân Trân rời đi, Quả Nhi khó hiểu hỏi: "Bích Diên tỷ tỷ, vì sao thiếu gia viết thư gửi về, nương nương lại bảo Trân Nhi qua đó?"
...!
Vân Trân tới chủ viện.
Sau khi vào chủ viện, nàng dọc theo hành lang đi một vòng, vào cửa hông bên cạnh.
Không bao lâu, một tòa Phật đường xuất hiện ngay trước mặt.
Bắt đầu từ hai năm trước, vương phi bảo Tô trắc phi chép kinh niệm Phật, đa số thời gian Tô trắc phi đều ở đây.
Đứng trước cửa, Vân Trân hít một hơi thật sâu, sau đó cất bước đi vào.
Lúc này, Tô trắc phi đang trong một bộ xiêm y đơn giản quỳ trước tượng Phật.
"Nương nương." Vân Trân hành lễ.
Tô trắc phi nghe thấy động tĩnh, lúc này mới chậm rãi từ đệm hương bồ đứng dậy.
Đứng một lát, bà lẳng lặng đánh giá Vân Trân một phen.
Thời gian năm năm, Vân Trân càng trổ mã.
Lúc này, không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử Tô trắc phi đột nhiên co rút một chút.
"Đọc đi." Theo đó, bà từ ống tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Vân Trân.
Vân Trân nhận lấy, nhìn nội dung bên trên, lập tức cứng đờ.
"Húc Nhi viết thư nói trên núi Xích Phong có người trúng độc, tình huống nguy cấp, nhờ ta mời Tôn lão đến." Tô trắc phi nói.
"Tôn lão" trong miệng bà ấy chính là sư phụ hiện giờ của Vân Trân, Độc Thủ Y Tiên - Tôn Cảnh Hoài.
Nói tới đây, Tô trắc phi quay đầu nhìn nàng: "Có điều, sư phụ ngươi lại bảo ngươi đi."
Bảo nàng đi núi Xích Phong?
Vân Trân mở to hai mắt.
...!
Cho dù lòng có nghi hoặc, nhưng Tô trắc phi và sư phụ đã quyết định, nàng không thể cãi.
Sau khi rời khỏi viện Tô trắc phi, Vân Trân liền về phòng thu dọn hành lý.
"Ngươi muốn xa nhà à?" Quả Nhi đứng bên cạnh, hỏi.
"Ừ.
Hắc đại nhân làm phiền ngươi."
"Yên tâm, ta khẳng định sẽ chiếu cố nó thật tốt." Quả Nhi vỗ ngực bảo đảm.
Nửa canh giờ sau, Vân Trân ngồi xe ngựa đi núi Xích Phong.
Trên núi Xích Phong có người trúng độc? Đang êm đẹp, sao lại có người trúng độc? Vậy Triệu Húc thì sao? Hắn thế nào?
Vân Trên không khỏi lo lắng.
Trong thư Triệu Húc không nói rõ, e rằng chỉ có thể tới núi Xích Phong mới biết được mọi chuyện.
Ngay thời điểm nàng trầm tư, dưới chân đột nhiên vang lên một tiếng "Meo", một con mèo đen từ dưới ghế nhảy lên.
"Hắc đại nhân?" Vân Trân giật mình.
"Trân Nhi cô nương, có chuyện gì sao?" Bên ngoài, xa phu mướn trong thôn hỏi.
"Không sao, không có gì." Vân Trân vội đáp.
Dứt lời, nàng liền nhìn Hắc đại nhân chằm chằm.
Nhưng Hắc đại nhân lại hoàn toàn không để ý sự xuất hiện của nó ở đây khiến người ta khiếp sợ.
Nó vẫy đuôi, nhảy lên đầu gối Vân Trân.
"Meo..." Nó chẹp miệng, chọn tư thế thoải mái rồi ngủ.
"..." Vân Trân.
Cho nên, sao nó lại ở đây?
...!
Mười ngày sau, Vân Trân mang theo Hắc đại nhân tới núi Xích Phong.
Rất nhanh, nàng ở trước cửa núi gặp được Triệu Húc năm năm xa cách..