Hiện trường lần nữa im bặt.
Dưới gốc cổ thụ, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, Triệu Húc cũng cúi đầu nhìn nàng.
Không ai cử động, cũng không ai nói gì.
Như dò xét nhau, như tự hỏi cách ứng phó.
"Ta tới đây để tìm một người." Không biết qua bao lâu, Triệu Húc dời ánh mắt đi trước, nói với họ.
"Thật trùng hợp." Vân Trân khẽ cười, "Bọn ta cũng tới tìm người."
"Vậy đúng là thật trùng hợp.
Nếu đã vậy, chúng ta tự đi tìm người mình muốn, hi vọng đôi bên bình an vô sự."
"Đây cũng là suy nghĩ của ta." Vân Trân gật đầu.
"Cáo từ."
"Cáo từ."
...!
Triệu Húc dẫn Nguyên Bảo rời đi.
Vân Trân đứng dưới gốc cây nhìn theo bọn họ.
"Ngươi chia tay với hắn rồi?" Bát sư huynh đứng phía sau, khó hiểu hỏi.
"Vốn dĩ không có hợp tác, nào có chia tay?"
Nói xong, Vân Trân quay đầu, nhìn nhà của Trương gia bị lửa lớn thiêu thành phế tích.
Chuyện này, khẳng định không kết thúc nhanh như vậy.
...!
Chờ lửa lớn được dập, người trong trấn nâng thi thể của Trương lão đầu cùng Miêu Miêu ra khỏi phế tích.
Cả hai thi thể đều bị thiêu rụi, không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Trấn trưởng nhờ vài người chôn cất thi thể tổ tôn Trương gia.
"Ngươi bảo ta đi đào mộ?" Vân Trân trừng mắt nhìn người ngồi trước mặt hắn thảnh thơi uống trà.
"Không phải bảo ngươi đi, mà là chúng ta cùng đi." Vân Trân sửa lại.
"Nhưng, nhưng..." Bát sư huynh chỉ vào nàng, "Ta nói con người ngươi, ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Việc đào mộ cũng nói được! Thật đáng sợ!"
"Ta có phải nữ nhân hay không, không cần huynh nghiệm chứng."
Bát sư huynh phát hiện lời mình nói có chút không ổn, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vân Trân thấy thế, lại nói: "Chờ tới đêm khuya, chúng ta sẽ ra tay."
Rất nhiều người đều cho rằng người chết sẽ không mở miệng, nhưng nàng lại cố tình muốn người chết "mở miệng", để người chết tự mình đòi lại công bằng!
...!
Ban đêm, chờ cả nhà Thiết Trụ đều ngủ, Vân Trân và Bát sư huynh thay y phục dạ hành, mang theo lồng đèn cùng công cụ đi dào mộ.
Miêu Miêu chết oan, Trương lão đầu lại "tự sát", trong mắt người trong Hồi Hồn trấn, cái chết của họ đều không sáng rọi.
Người chết không sáng rọi đương nhiên không được chôn trong phần mộ tổ tiên.
Hơn nữa Trương gia không còn ai, cũng không có bằng hữu thân thích xử lý hậu sự cho họ.
Bởi vậy, thi thể của Trương lão đầu và Miêu Miêu được người trong trấn tùy tiện chôn vào hai cái hố ở nghĩa trang ngoài trấn, coi như mai táng.
Xung quanh nghĩa trang ngoại trừ tổ tôn Trương gia, còn có những ngôi mộ chôn cất người không thể nhập mộ phần tổ tiên.
Đã hơn nửa đêm, tới nơi này, không có chút can đảm thì không thể làm được.
"Huynh kéo ta làm gì?" Vân Trân quay đầu, trừng mắt nhìn Bát sư huynh.
"Ta...!Ta..." Dưới ánh trăng, sắc mặt Bát sư huynh trắng bệch, "Ta không phải lo ngươi sợ hãi, nên mới kéo ngươi sao?"
"..."
Mặt đã bị dọa thành như vậy, còn nói nàng sợ?
Có Bát sư huynh đối lập, Vân Trân lập tức cảm thấy lá gan mình lớn hơn không ít.
"Không phải huynh là lão giang hồ sao? Thế mà sợ cái này?" Vân Trân hỏi.
"Lão giang hồ gì chứ! Ai nói ta là lão giang hồ...!Không đúng, ai nói ta sợ! Ta không có sợ..." Bát sư huynh lập tức buông vạt áo Vân Trân ra, duy trì khoảng cách..