"Nhà của Trương lão đầu ở phía Tây thị trấn! Nhà của Trương lão đầu cháy rồi! Mau gọi người đi dập lửa!" Người nọ nói xong, liền vừa chạy vừa kêu, thông báo với những người khác.
Nhà của Trương lão đầu cháy?
Vân Trân và Bát sư huynh đều khiếp sợ.
"Đi!"
Dứt lời, Vân Trân nâng bước chạy về phía trước.
...
Chờ bọn họ chạy tới nhà của Trương lão đầu, "Ầm" một tiếng, tòa viện trước mặt bọn họ đã bị lửa lớn nuốt chửng.
"A! Sụp rồi!"
"Sao lại đột nhiên bốc cháy?"
"Nghe nói là Trương lão đầu tự phóng hỏa.
Miêu Miêu chết rồi, ông ấy cũng bị điên."
"A, đúng là làm bậy mà..."
Xung quanh không ít người vây xem.
Những âm thanh thảo luận đó liên tục truyền vào tai Vân Trân.
Chìm trong lửa lớn như vậy, chỉ sợ Trương lão đầu và thi thể của Miêu Miêu sớm đã thiêu thành tro tàn.
Từ kinh ngạc hoàn hồn lại, nàng ngẩng đầu nhìn đám người.
Rất nhanh, dưới gốc cây cách đó không xa, nàng nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
"Nè, ngươi đi đâu vậy..."
Bát sư huynh còn chưa nói xong, Vân Trân đã đi về phía cái cây đó.
Nàng nhìn thấy ám vệ tối qua đang đứng trước mặt Triệu Húc, bẩm báo tình hình.
Chờ nàng tới nơi, Triệu Húc phất tay với người nọ, người nọ lập tức biến mất.
"Tô công tử, hôm qua sau khi chúng ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vân Trân hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn nhìn Vân Trân và Bát sư huynh, sau đó mới nói: "Ám vệ vừa báo với ta, khi gần hừng đông, gã đột nhiên phát hiện có bóng đen đột nhập vào phòng Trương lão bá, muốn giết Trương lão bá..."
Ám vệ ra tay ngăn cản đối phương.
Bóng đen kia thấy có người che chở Trương lão đầu, liền đào tẩu.
Ám vệ đuổi theo, thời điểm đuổi ra khỏi trấn mới phát hiện có chỗ không đúng, người nọ hình như cố ý dụ gã rời đi.
Nghĩ vậy, ám vệ không đuổi theo nữa, lập tức trở về.
Nhưng chờ gã trở về, mọi thứ đều đã muộn, lửa đã bốc cháy.
Chuyện kế tiếp, bọn họ đều đã thấy.
"Trùng hợp như vậy?" Vân Trân và Bát sư huynh sau khi nghe xong, nhìn nhau.
"Tôn cô nương có ý gì?" Triệu Húc hỏi.
"Thật không dám giấu giếm, ngày đầu tiên ta và sư huynh vào trấn, cũng có kẻ ban đêm lẻn vào chỗ chúng ta.
Y hệt chuyện ám vệ của ngài gặp, có kẻ dẫn dụ sư huynh vào trong núi, sau đó lại có kẻ tới nơi dừng chân của chúng ta." Vân Trân nói.
Vân Trân nói xong, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Chuyện này hiển nhiên không đơn giản như bề ngoài.
Trương lão đầu chẳng qua chỉ là một người già lúc tỉnh táo lúc điên khùng, hẳn không có sức uy hiếp với kẻ đứng sau.
Bọn họ không tiếc bại lộ chính mình, dẫn dụ ám vệ của Triệu Húc rời khỏi, lại châm lửa đốt nhà Trương lão đầu.
E rằng trong thi thể của Miêu Miêu thật sự cất giấu chứng cứ gì đó, sợ bị tra ra được, cho nên dứt khoát dùng lửa lớn thiêu sạch, để người trong trấn cho rằng, Miêu Miêu đã chết, Trương lão đầu quá đau khổ, lại phát bệnh, bởi vậy mới...
Nếu là thế, vậy nhất cử nhất động của họ hiện giờ đều lọt vào mắt kẻ đứng sau mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi cảm thấy rợn người.
"Tôn cô nương và vị sư huynh này tại sao lại tới Hồi Hồn trấn?" Đột nhiên, Triệu Húc hỏi.
"Vậy còn Tô công tử? Tô công tử tới Hồi Hồn trấn vì mục đích gì?" Vân Trân hơi sửng sốt, sau đó hỏi lại..