"Con đó, đừng quá căng thẳng.
Mấy ngày nữa là Tết Trung Thu, nghe nói thị trấn dưới chân núi có tổ chức hội ngắm đèn, vô cùng náo nhiệt.
Nếu đến lúc đó tiểu tử kia tỉnh, hai đứa có thể xuống núi đi dạo..."
Độc Thủ Y Tiên nói xong, phất phất bầu rượu trong tay với nàng, xoay người rời đi.
Để lại một mình Vân Trân tùy ý để gió thổi loạn tóc.
"Trung Thu sao!"
Nửa ngày sau, nàng ngẩng đầu, nỉ non.
Biểu cảm đó, như đang khóc, lại như đang cười.
...!
Trước khi về căn cứ cũ của U Minh giáo, toàn thân Vân Trân đều căng thẳng.
Nhưng về tới nơi này, sau khi nghiên cứu làm ra thuốc giải, cho Lệ Vô Ngân uống, ngày tháng dường như còn trở nên dài hơn.
Ngày ấy sau khi sư phụ nói với nàng những lời này, liền rời khỏi đây.
Sư phụ không nói mình sẽ đi đâu.
Nhưng Vân Trân biết, với tính cách của ông ấy, nơi nào có rượu ngon, ông ấy sẽ xuất hiện ở đó.
Đúng như ông ấy nói, điều quan trọng nhất đối với con người chính là sống vui vẻ, đừng ủy khuất chính mình.
Nhưng trên đời này làm gì có tiêu sái thật sự?
Những người trông có vẻ tiêu sái đó thường sẽ phải từ bỏ một số thứ quan trọng, mới có thể sống tiêu sái.
Nhưng con người sống trên đời, chỉ cần còn sống, sẽ có ràng buộc, sẽ có hỉ nộ ái ố.
Vân Trân chẳng qua chỉ là người phạm, nàng cũng có thất tình lục dục (*).
(*) Thất tình lục dục (七情六欲): thất tình gồm hỉ nộ ái ố ai lạc dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn), lục dục gồm sắc dục, thinh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục (thích nhìn sắc đẹp, thích nghe âm thanh êm tai, thích ngửi mùi thơm dễ chịu, thích ăn ngon, thích xác thịt sung sướng, thích ý nghĩ được thỏa mãn.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Vân Trân từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, xoay người nhìn người tới: "Sao ngươi còn ở đây?"
"Hả! Ngươi nói gì vậy? Cái gì gọi là ta còn ở đây? Chẳng lẽ ta không thể ở đây sao?" Bát sư huynh nghe xong, lập tức nổi giận, xắn tay áo lý luận với nàng, "Bổn đại hiệp phí bao nhiêu công sức mới đưa ngươi đến được đây.
Ngươi chẳng những không biết ân báo đáp, ngược lại còn chán ghét bổn đại thiếp? Ngươi đúng là nha đầu thúi lòng dạ hẹp hòi, không biết báo ân!"
Thật ra, còn có chút ngu ngốc.
Vân Trân thầm thở dài, quay đầu, tiếp tục nhìn núi non nơi xa.
"Ngươi sao thế hả? Lại làm lơ ta?" Bát sư huynh bất mãn.
"Ta biết lần này ta có thể thuận lợi tới đây, ít nhiều cũng nhờ sư huynh tương trợ." Vân Trân nhìn phía trước, nói, "Ta không phải người không biết báo ân.
Ân tình của Bát sư huynh, ta vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.
Về sau huynh có yêu cầu gì, cứ việc mở lời, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Bát sư huynh xấu hổ sờ mũi: "Ngươi đột nhiên nghiêm túc như vậy, ta có hơi không quen."
Vân Trân quay đầu, liếc nhìn hắn.
"À, ngươi yên tâm đi, con người ta lòng dạ rất hẹp hơi! Ngươi nọ ta, ta khẳng định sẽ tìm cơ hội bắt ngươi báo đáp." Bát sư huynh buông tay sờ mũi, nghiêm túc nói với nàng.
Vân Trân lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dùng từ "lòng dạ hẹp hòi" để khen chính mình, thậm chí còn dương dương tự đắc.
...!
Dù Vân Trân cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, Tết Trung Thu vẫn theo hẹn mà tới.
Người ta thường nói trăng mười sáu tròn hơn trăng mười lăm.
Nhưng trăng mười lăm năm nay tròn và sáng lạ thường.
Sáng sớm, Bát sư huynh đã kéo Hữu hộ pháp xuống núi chơi đùa.
Hữu hộ pháp vốn dĩ muốn ở lại trông chừng Lệ Vô Ngân, nhưng Vân Trân thấy vất vả lâu ngày như vậy, nên bảo gã cứ xuống núi, Lệ Vô Ngân cứ để nàng lo.
Sau khi Hữu hộ pháp và Bát sư huynh xuống núi, cả nơi này chỉ còn lại Vân Trân và Lệ Vô Ngân vẫn chưa tỉnh lại..