Xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy.
Bởi vì, ta yêu chàng.
Tình yêu sẽ khiến con người ta mù quáng, khiến con người ta điên cuồng, mê muội, không còn là chính mình.
Chàng là phu quân tương lai của ta, cũng là phụ thân tương lai của hài tử ta.
Ta biết, chàng hiện giờ không yêu ta, nhưng chỉ cần chàng có thể ở bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn.
Còn về ngươi...
Nếu ngươi đã đi rồi, thì vĩnh viễn đi đi, đừng trở về nữa!
Nếu không, vì hôn nhân của ta, vì phụ thân tương lai của hài tử ta, ta sẽ không chứa chấp ngươi.
...
Đến tháng tám, Vân Trân và Bát sư huynh cuối cùng cũng tới Tây Nam.
Tây Nam nhiều núi cao hiểm trở, xà trùng độc kiến, rừng cây chướng khí, còn cả thế lực không ai biết đến.
Những kẻ đuổi giết họ, tới đây liền ít dần.
Sau đó, bọn họ tới trấn Kỳ Lân, hội hợp với Hữu hộ pháp.
Có Hữu hộ pháp hỗ trợ, bọn họ thành công thoát khỏi đuổi giết phía sau.
Ba ngày sau, Vân Trân mang cửu diệp ngọc linh chi về tới căn cứ cũ của U Minh giáo.
Sau khi gặp sư phụ Độc Thủ Y Tiên, hai người kiểm tra đối chiếu dược liệu có được, sau đó luyện thuốc.
Tốn mấy ngày, sau khi luyện được thuốc, bọn họ liền cho Lệ Vô Ngân uống.
Kế tiếp là khoảng thời gian chờ đợi.
"Hắn bị thương nặng như vậy, lại tẩu hỏa nhập ma, có thể kéo dài tới lúc này đã là kỳ tích.
Hiện giờ, chỉ có thể xem số phận." Đọc Thủ Y Tiên ngồi dựa vào vách đá ở cửa động, uống rượu, nhìn núi non nơi xa, nói.
Vân Trân đứng sau ông ấy, cũng nhìn phía trước.
Gió thổi bay tóc và váy nàng, trên mặt nàng không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Đôi mắt dường như rất bình tĩnh, lại dường như cất giấu vô vàn tâm sự.
"Mấy ngày nay, vi sư không có cơ hội hỏi con, lần này con về kinh thành lấy thuốc, có thuận lợi không? Có gặp chuyện gì phiền toái không?" Độc Thủ Y Tiên quay đầu nhìn nàng, hỏi.
"Có.
Nhưng đều qua rồi."
"Đều qua rồi sao?" Độc Thủ Y Tiên quay đầu lại, tiếp tục uống rượu, cảm thán, "Vậy kế tiếp, con có tính toán gì không? Nếu Lệ Vô Ngân tỉnh lại, con muốn theo hắn về U Minh giáo, hay tới kinh thành?"
Độc Thủ Y Tiên hỏi xong hai câu này, xung quanh an tĩnh hồi lâu, chỉ có gió thổi qua vách đá.
Không biết qua bao lâu, Độc Thủ Y Tiên nghe Vân Trân nói rằng: "Không về được nữa."
Không về được?
Là không thể về U Minh giáo, hay không thể về kinh thành?
Độc Thủ Y Tiên nhìn đôi mắt ảm đạm của nàng, thở dài, không tiếp tục vấn đề này nữa.
"Không thể về thì đừng về! Dù sao mặc kệ ở đâu, chỉ cần con sống vui vẻ là được! Trên đời này, có chuyện gì quan trọng hơn bản thân cao hứng?" Độc Thủ Y Tiên chép miệng, "Nói đến, cuộc sống trong núi này quả thật nhàm chán.
Lão nhân giúp con ở đây xem tiểu tử kia nửa năm rồi, hiện tại, cũng nên là lúc rời đi..."
Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên đứng dậy.
"Sư phụ?"
"Có lúc tụ tập thì có lúc giải tán.
Tiểu tử kia có thể sống sót hay không, phải xem mệnh của hắn.
Người hành y như chúng ta, cũng chỉ có thể làm hết sức mình, còn lại nghe theo ý trời." Độc Thủ Y Tiên vỗ vai nàng, nói..