Tô gia dường như đã bỏ cả vốn gốc, một hai phải lấy mạng của Vân Trân.
Chẳng những bỏ số tiền lớn mời tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, bên đường đuổi giết, còn sai người tung tin khắp giang hồ, tốn vạn hoàng kim để mua đầu Vân Trân!
Nhất thời, giang hồ xa động, các đạo nhân mã sôi nổi lên sân khấu, gia nhập đội ngũ đuổi giết Vân Trân.
"Mẹ ơi! Ngươi rốt cuộc đắc tội với ai vậy? Thế mà không tiếc trả mọi giá cũng phải lấy được mạng ngươi!" Hôm nay, bọn họ vượt sông, tiến vào địa giới phía Nam, sau khi lần nữa thành công thoát khỏi đám người đuổi giết, Bát sư huynh nằm dài dưới đất, mệt như con chó chết, "Lúc trước thời điểm Ngụy sư đệ nhờ ta, ta còn tưởng nhiệm vụ này rất dễ dàng, không phải chỉ là hộ tống một tiểu nha đầu tới Tây Nam thôi sao? Đệ ấy bảo ta tự mình hộ tống, còn dặn dò mãi, rõ ràng là đại tài tiểu dụng, đại kinh tiểu quái! Bây giờ nghĩ lại...!Thì ra là thế! Ta bị Ngụy sư đệ đào hố chôn rồi!"
Vân Trân dựa vào thân cây bên cạnh, nghe Bát sư huynh oán giận, trong lòng có chút trống trải cùng bối rối.
Nói thật, một tháng này không ngừng bị đuổi giết, không ngừng đào vong, thể xác và tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy bất lực.
Không ngờ, Đức Phi thật sự hận nàng như vậy, một hai phải giết chết nàng!
Dù sao năm đó, bọn họ vẫn có chút tình cảm.
Dù chỉ là một vũ khí, một quân cờ dùng lâu cũng nên có tình cảm.
Nhưng đối với Đức Phi mà nói, dù là vũ khí hay quân cờ dùng tốt thế nào, một khi đi ngược với lợi ích của bà ta, nhất định phải diệt trừ!
"Nghe nói bọn họ treo một vạn hoàng kim làm tiền thưởng!" Không biết từ khi nào Bát sư huynh đã bò dậy, vuốt cằm đánh giá nàng, "Ngươi xem, ta hiện giờ dẫn ngươi đào vong, ăn bữa hôm lo bữa mai, chút chỗ tốt Ngụy sư đệ cũng không cho ta, chi bằng ta dứt khoát trói ngươi lại, dùng đầu của ngươi đi đổi tiền.
Ngươi yên tâm, ngày này năm sau, ta khẳng định sẽ mang vịt nướng ngon nhất kinh thành cùng rượu ngon mỹ vị nhất Vân Hán Quốc tới trước mộ bái tế ngươi..."
Bát sư huynh vừa nói vừa vui vẻ vỗ tay, cảm thấy đề nghị này không tồi.
Vân Trân biết hắn lắm mồm, chỉ nói nhiều mà thôi, người đến từ núi Kình Thương sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy! Cho nên, nàng không thèm để ý tới hắn, để hắn cứ nói, coi như cho hắn phát tiết vậy.
"Ngươi xem ngươi đi, dáng người gầy gò, tính cách buồn tẻ, không hiểu phong tình, còn dùng độc..." Bát sư huynh tiếp tục phàn nàn.
Vào ngày thứ mười hai bọn họ bị đuổi giết, ngày đó tính đến nay là thời điểm hung hiểm nhất.
Bọn họ vừa phải giải quyết một đợt tập kích năm mươi người, vết thương trên người Bát sư huynh sớm đã chồng chất, sắp không chịu đựng nổi nữa, kết quả không ngờ, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, có tiểu nhân âm hiểm trốn trong bóng tối, chờ năm mươi người kia tiêu hao thể lực của Bát sư huynh, đợi hắn bị thương mới bước ra, thu thập cục diện.
Nếu là những người khác, Bát sư huynh vẫn có thể ứng phó.
Nhưng "hoàng tước" nhặt của hời kia lại là cao thủ xếp thứ mười trong giang hồ, võ công đương nhiên lợi hại, cho dù Bát sư huynh không bị thương cũng không dám tùy tiện nghênh chiến.
Người nọ lại đê tiện, giậu đổ bìm leo.
Tình thế nguy cấp, Bát sư huynh lại đang bị thương.
Người nọ cho rằng chỉ cần tùy tiện động tay chân một chút là có thể lấy được cái đầu trên cổ Vân Trân, Bát sư huynh cũng cho rằng như vậy.
Hắn bảo Vân Trân mau chạy đi, hắn thay nàng giữ chân người kia.
Mà Vân Trân, giống như bị dọa cho choáng váng, đứng yên tại chỗ không cử động..