"Ủy khuất hay không, ti chức không thể nói rõ.
Ti chức chỉ hi vọng, nàng ấy có thể hạnh phúc.
Dù phải trả cái giá thế nào cũng không sao cả."
"Ngươi đó...!Khụ khụ..." Liễu Hoàng Hậu đau lòng nhìn y.
"Nương nương, thân thể người không tốt, để ti chức đưa người hồi cung."
...
Hai ngày sau, Vân Trân và Bát sư huynh cũng giải quyết được cuộc đuổi giết kéo dài hai ngày nay.
Lúc này, Bát sư huynh đang ở bờ sông rửa kiếm.
Vân Trân ngồi trên tảng đá bên cạnh hắn, thay hắn xử lý vết thương trên vai.
"Ưm...!Nhẹ một chút! Nha đầu thúi dáng ngươi teo tóp nhà ngươi, không biết sư huynh ta bị thương sao? Nhẹ tay một chút! Xuống tay nặng như vậy, chẳng lẽ ngươi quên hai ngày nay là ai luôn che chở ngươi, cứu ngươi à? Cái kẻ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi...!A, đau!" Bát sư huynh lải nhải, ngưng hẳn với một tiếng hét thảm thiết.
"Biết đau thì nói ít lại đi.
Huynh có sức lực mắng chửi, còn không bằng nghĩ lấy sức, ứng phó đám người tiếp tục đuổi giết!" Trong lúc Bát sư huynh nhe răng trợn mắt, Vân Trân rắc bột thuốc lên vết thương của hắn, khiến hắn đau tới cơ bắp căng chặt.
Lần này, hắn không tiếp tục chửi bậy nữa.
Vân Trân không hề dừng tay, tiếp tục băng bó cho hắn.
Chuyện bọn họ đuổi giết phải kể từ hai ngày trước, khi họ vào thành Bính Châu.
Sau khi vào thành, Vân Trân liền mang mũ có rèm, che khuất gương mặt.
Nàng không hề trì hoãn, trực tiếp hỏi thăm nơi bán ngựa trong kinh thành, sau đó bán xe ngựa, bỏ tiền mua bốn con ngựa, thay phiên cưỡi lên đường.
Tiếp nữa, bọn họ lại mua ít lương khô.
Mua lương khô xong, đang định rời đi, đột nhiên có ác bá cưỡng đoạt nữ tử nhà lành, muốn bắt người ta đi làm tiểu thiếp.
Bát sư huynh đến từ núi Kình Thương, đương nhiên một thân chính khí.
Loại chuyện này, hắn vô cùng khinh thường, vì thế không nói hai lời, trực tiếp xông lên ra mặt cho cha con người ta.
Ra mặt không hề sai, nhưng cố tình ác bá đối diện lại là cậu em vợ của quận thủ Bính Châu.
Bát sư huynh đánh người, khẳng định không dễ rời khỏi, cho nên lại cùng người trút giận thay cho ác bá đánh nhau.
Trong lúc đó, có kẻ phát hiện Vân Trân cũng là đồng lõa, xông tới muốn bắt nàng, lúc né tránh, mũ có rèm trên đầu rơi xuống, cứ như vậy, nàng lộ mặt.
Thật ra thời gian lộ mặt không hề dài, thời điểm Bát sư huynh quay lại, nàng đã mang mũ lên lại.
Nhưng bọn họ không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, mặt nàng đã bị người ta nhìn thấy.
Bát sư huynh dẫn nàng rời khỏi thành Bính Châu, bọn họ đi chưa được bao xa, liền bị đuổi giết.
Ban đầu bọn họ cho rằng những kẻ đuổi giết do ác bá phái tới, nhưng khi đối diện với đám thích khách thứ hai, bọn họ mới phát hiện, mục tiêu của đám thích khách là Vân Trân.
Người bọn họ muốn giết là Vân Trân.
Là ai muốn giết Vân Trân?
Ai có thể duỗi tay đến Bính Châu xa như vậy?
Đáp án, không cần nói cũng biết.
...
Sau đó là đuổi giết liên hồi.
Bọn họ bỏ chạy hai ngày, đã trải qua bốn đợt tấn công của thích khách.
"Xem ra mạng của ngươi rất đáng giá.
Đã nhiều thích khách chết như vậy, ngươi ở kinh thành vẫn không định tha cho ngươi! Bát sư huynh nói.
"Tiền? Bà ta nào để ý tới tiền?" Vân Trân nghe xong, cười khổ.
Tô gia là thương hộ giàu nhất Giang Nam.
Sau khi Ninh Vương đăng cơ, Tô gia mượn danh hào của Đức Phi, mở rộng cửa hàng Tô gia khắp thành trấn Vân Hán Quốc, hình thành mạng lưới liên lạc dày đặc.
"Được rồi! Lên đường thôi!" Xử lý xong miệng vết thương của Bát sư huynh, Vân Trân thu dọn đồ đạc, đứng dậy, nhìn mặt trời nơi xa, "Bằng không, thích khách lại đuổi tới.".