"Thì ra là Thái Hậu sao..."
"Ngươi còn dám cản ta?"
"Không dám, không dám! Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau cho đi!"
Vân Trân, Ngụy Thư Tĩnh cùng hắc y nhân bịt mặt ngồi trong xe ngựa nghe Liễu Minh Cẩn ở bên ngoài nói chuyện với hộ vệ gác cổng thành.
Không bao lâu, Liễu Minh Cẩn vén rèm lên, chui vào.
"A? Nhị ca, sao chỗ huynh còn có người vậy?" Tên thị vệ tên Liễu Thiệu Xương, con cháu Liễu gia duỗi cổ hỏi.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Có ai hả?" Liễu Minh Cẩn vươn một chân ra, muốn đá người nọ.
"Được rồi được rồi! Không có ai! Nhị ca, huynh mau đi đi! Nếu để người khác nhìn thấy, đệ cũng không dễ báo cáo kết quả công tác." Liễu Thiệu Xương nói.
Liễu Minh Cẩn ngồi vào xe ngựa.
"Đi thôi." Hắn lệnh xa phu.
Lộc cộc...
Xe ngựa lần nữa lăn bánh.
...
Xe ngựa rời khỏi phạm vi cổng thành, bắt đầu tăng tốc.
Chạy được nửa canh giờ, xe mới dừng trước một hộ nông gia.
Ngụy Thư Tĩnh dẫn Vân Trân xuống xe ngựa, vào nhà, thay y phục đã chuẩn bị từ sớm.
Hắc y nhân vẫn luôn đi theo cũng thay bộ đồ màu xanh lá trúc, gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt sạch sẽ soái khí.
"Trân Nhi."
Vân Trân thay y phục ra, Ngụy Thư Tĩnh đưa cho nàng một cái tay nải, "Trong này có ít xiêm y, lương khô và lộ phí.
Cửu diệp ngọc linh chi cũng ở đây.
Kinh thành không thể ở lâu, ta mặc kệ muội cần cửu diệp ngọc linh chi để cứu ai...!Muội yên tâm, Bát sư huynh sẽ hộ tống muội bình an đến nơi cần đến.
"Nếu muội đi rồi, mọi người phải làm sao? Nếu như..." Vân Trân nhíu mày hỏi.
"Muội không cần lo lắng cho chúng ta." Lúc này, Bát sư huynh đứng cạnh lên tiếng, ngắt lời nàng, "Ta và sư đệ võ công cao cường như vậy, thời điểm cứu ngươi, căn bản không có ai nhìn thấy mặt chúng ta..."
"Nhưng..."
Hiện giờ, nàng là trọng phạm bị nghi ngờ mưu hại Thái Hậu.
Nếu cứ như vậy biến mất khỏi thiên lao, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, liên lụy rất nhiều người.
"Nếu ngươi sợ liên lụy đến Lục hoàng tử, vậy thì không cần phải lo lắng như vậy." Liễu Minh Cẩn từ lúc xuống xe ngựa vẫn không nói chuyện cũng khuyên, "Ta nghĩ, chuyện ngươi mất tích, người bọn họ muốn gạt nhất chính là Lục hoàng tử."
Lúc này, Vân Trân vẫn không rõ "bọn họ" mà hắn nhắc tới là ai.
Chờ đến khi biết được, nàng đã trên đường về Tây Nam.
...
Được mười ngày rồi, bọn họ bước vào địa giới Bính Châu.
Vân Trân mua chút lương khô ven đường, sau đó trở lại xe ngựa, chia cho Bát sư huynh.
"Ta thật không rõ, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt? Tại sao Ngụy sư đệ lại vì ngươi, từ bỏ tu hành ở núi Kình Thường, tới kinh thành vào cái nơi ô trọc đó? Rõ ràng với thiên phú của mình, Ngụy sư đệ có thể theo đuổi đại đạo, nhưng lại vì ngươi..." Bát sư huynh miệng cắn lương khô, không ngừng lẩm bẩm.
Vân Trân cúi đầu lặng lẽ ăn, không quản hắn.
"Dáng người teo tóp, giống như giá đổ chưa lớn vậy, một chút hương vị cũng không có..." Bát sư huynh thấy nàng không nói gì, vẫn tiếp tục.
Ở chung nhiều ngày, tính cách của hắn, Vân Trân có lẽ cũng hiểu.
Không có ý xấu, chỉ là hơi độc miệng.
Cố tình, Vân Trân không hề bị chọc tức.
Mỗi lần hắn nói, nàng cũng không cãi lại, khiến hắn một bụng buồn bực.
"Cơm nước xong, vào thành đi, ta muốn mua mấy con ngựa, nhanh chóng lên đường." Vân Trân nói..