Vân Trân bị giam giữ ở thiên lao mười ngày.
Trong mười ngày này, nàng sống như cái xác không hồn.
Không nghe, không nhìn, không hỏi.
Dường như hoàn toàn thoát khỏi thế giới.
Mọi việc đều không còn liên quan tới nàng.
Nàng không thể vực dậy tinh thần, cả người ngày càng lún sâu.
Mà trong thời điểm nàng mơ màng hồ đồ này, cũng không có ai tới "quấy rầy".
Chỉ có ngày thứ ba nàng bị bắt đến nơi này, có một tiểu nội thị tới, bảo nàng không cần lo lắng, Thái Hậu đã nói Hoàng Thượng điều tra lại sự việc.
Đồng thời, một canh giờ trước, Đức Phi đã thay Lục hoàng tử Triệu Húc xin hoàng đế tứ hôn, thỉnh cầu đính hôn Liễu tiểu thư Liễu Trản Anh của Trấn Bắc Hầu phủ cho Lục hoàng tử Triệu Húc.
Hiện tại, hoàng đế đã đồng ý hôn sự này.
Thái Hậu cao hứng, tự mình chọn ngày lành tháng tốt, quyết định Triệu húc và Liễu Trản Anh thành hôn vào trung thu năm nay!
"Ý của Đức Phi nương nương là, ngươi cứ an phận đợi trong thiên lao.
" Tiểu nội thị đứng ngoài phòng giam, khinh thường nhìn nàng, "Đêm Lục hoàng tử điện hạ và Liễu tiểu thư thành thân sẽ chính là thời điểm ngươi được thả đi! Chỉ cần trong khoảng thời gian này ngươi an phận thủ thường, đến lúc đó, Đức Phi nương nương sẽ ban cho ngươi cửu diệp ngọc linh chi.
"
Tiểu thị nói xong, bĩu môi, xoay người ra ngoài.
Vân Trân đứng trên cỏ khô, lùi hai bước, dựa vào vách tường, ngồi xuống.
Nàng thở dốc, co hai chân lại, duỗi tay ôm lấy, cằm gác bên trên, nhìn cỏ dưới chân tới xuất thần.
Quả nhiên, ngày này vẫn tới.
Nàng nên học được cách thích ứng mới đúng.
Sau này, cũng nên chậm rãi thích ứng.
!
Cứ như vậy, mười ngày trôi qua.
Ngoại trừ tiểu nội thị kia thì không còn ai tới.
Mỗi ngày nàng đều cứ mơ mơ màng màng như vậy.
Đôi khi, nàng sẽ ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ đối diện, nghĩ xem lúc này Triệu Húc đang làm gì.
Người xưa hay nói đời người có bốn việc hỉ:
Cửu hạn phùng cam lộ (*).
(*) Cửu hạn phùng cam lộ (久旱逢甘露): hạn hán gặp trời mưa, diễn tả cảm giác vui sướng khi đạt được điều mình mong muốn.
Tha hương ngộ cố tri (*).
(*) Tha hương ngộ cố tri (他乡遇故知): xa quê nhà gặp lại người quen
Đêm động phòng hoa chúng.
Đề tên bảng vàng.
Với thân phận của Triệu Húc, đương nhiên không cần đề tên bảng vàng.
Hiện giờ xem ra, đó chính là đêm động phòng hoa chúc.
Nghĩ tới đây, trái tim nàng thoáng run rẩy.
Nàng có hơi mẫu thuẫn.
Trong lòng vốn chờ mong Triệu Húc có thể được hạnh phúc, cho dù không phải nàng, hắn cũng sẽ hạnh phúc, nhưng trong lòng lại mong rằng hắn đừng thành thân với Liễu Trản Anh!
Mâu thuẫn, giãy giụa, thống khổ, chết lặng.
Cứ thế lặp lại.
Ngày tháng như vậy, mãi đến một ngày cuối tháng sáu, bị người ta phá vỡ.
!
Nửa đêm.
Vân Trân đang mơ màng ngủ.
Đột nhiên, nàng từ trong mộng tỉnh lại.
Có lẽ vì gặp ác mộng.
Ác mộng là gì, nàng đã không còn nhớ, chỉ là cảm giác cô độc vẫn còn đâu đây.
Thật giống như một người đi chân trần trên nền tuyết, cảm giác cô độc không một bóng người khiến bản thân mãi không thể thoát ra khỏi tuyệt vọng.
Sau khi tỉnh lại, nàng không ngủ được nửa.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, dựa vào tường, thất thần.
Không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng xiềng xích bị mở.
Vân Trân bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy có hai hắc y nhân bịt mặt tiến vào.
"Các ngươi là! "
Vân Trân mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người tới.
Nàng còn chưa nói hết câu, đã bị một người trong số đó ngắt lời.
"Đừng sợ, là ta.
"
Người bịt mặt đi phía trước đè bả vai nàng lại, kéo vải đen trên mặt xuống.
.