Là Ngọc Nhung công chúa cầu tình, chủ động tặng nương nương kia những thứ khác, vị nương nương kia mới nguôi giận.
Tước Nhi nhờ vậy mà nhặt được mạng về.
Tiểu cung nữ kể, từ đó, Tước Nhi rất thích chạy tới Ngọc Nhung Cung.
Ngọc Nhung Cung.
Triệu ngọc Nhung.
Chẳng lẽ chuyện Thịnh cửu tiểu thư rơi xuống hồ sen có liên quan tới Ngọc Nhung Cung?
Bởi vì hoài nghi, khi nãy Ngụy Thư Tĩnh mới hỏi một câu như thế.
Triệu ngọc Nhung và Thịnh Vân Trân...
Liên hệ duy nhất giữa họ cũng chính là gương mặt của Thịnh Vân Trân, gương mặt tương tự Trân Nhi bảy tám phần.
Nghĩ tới đây, y cảm thấy mình bắt buộc phải tìm vị Thịnh cửu tiểu thư kia, không, hiện giờ là cung nữ Thịnh Vân Trân, nói về chuyện ngày đó.
...
Vân Trân không biết Ngụy Thư Tĩnh vẫn còn tiếp tục điều tra chuyện nàng rơi xuống hồ sen.
Gần đây, ngoại trừ cửu diệp ngọc linh chi không có tung tích, nàng còn gặp một phiền phức không lớn không nhỏ.
Phiền phức kia đến từ Triệu Húc.
Triệu Húc bảo nàng tới Càn Nguyên Cung của hắn làm việc.
Điều này khiến nàng rất khó xử.
Triệu Húc biết rõ nàng do Tứ hoàng tử Triệu Hi "khâm điểm (*)", nhưng vẫn một mực đưa ra yêu cầu này.
(*) khâm điểm: tự mình lựa chọn
Cũng may Triệu Húc chỉ ngầm nói với nàng, nàng có thể tìm Lưu Vân Bạch thương lượng trước.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy lại càng khiến nàng khó xử.
Lưu Vân Bạch có đồng ý hay không, Vân Trân không có gì phải lo lắng.
Vấn đề là, nàng không muốn đi.
Nàng không biết mục đích phía sau của yêu cầu này là gì.
Nàng không biết tính toán của Triệu Húc.
Còn nữa, tới Càn Nguyên Cung, hai người họ sẽ "sớm chiều ở chung".
Nàng sợ bản thân không cẩn thận để lộ sơ hở.
Để lộ sơ hở thì sao?
Mà mỗi ngày đều gặp Triệu Húc, đối với nàng cũng là một sự tra tấn.
Nàng lo ở chung lâu rồi, đến khi tìm được cửu diệp ngọc linh chi, nàng sẽ không nỡ rời khỏi.
...
Không chờ nàng trả lời, Triệu Húc đã trực tiếp nói chuyện với Lưu Vân Bạch.
Nàng không ngờ Triệu Húc sẽ chủ động đòi người như vậy.
"Ngươi có phải có chuyện giấu giếm ta không?" Sau khi trở về, Lưu Vân Bạch hỏi, "Bằng không, vì sao Lục hoàng đệ lại muốn ngươi từ ta? Ta nhớ trước đây, đệ ấy rõ ràng rất chán ghét ngươi!"
"Có thể có chuyện gì!" Vân Trân nhìn hắn, nói.
Trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần "chống chế".
Nhưng khi nàng cho rằng Lưu Vân Bạch sẽ tiếp tục truy hỏi, hắn lại nói: "Vậy ngươi đi đi."
"Cái gì?" Vân Trân mở to hai mắt, không thể tin được.
"Tới Càn Nguyên Cung làm việc đi.
Lục hoàng đệ tốt của ta không phải bảo ngươi tới cung của đệ ấy làm việc sao?" Lưu Vân Bạch nhìn nàng, cười như không cười.
"Ngài lại có kế hoạch gì?" Vân Trân hỏi, "Đang tính kế gì hả?"
"Oan uổng quá! Ta chẳng qua có ý tốt muốn thành toàn cho các ngươi, ngươi lại hoài nghi ta? Ngươi có dám vuốt ngực nói mình một chút cũng không muốn đi không? Không muốn tới gần đệ ấy không?"
...
Trong lòng Lưu Vân Bạch nghĩ gì, mãi đến khi rời khỏi Thủy Hoàn Cung, Vân Trân vẫn không đoán được.
Nhưng dù Lưu Vân Bạch tính toán thế nào, cuối cùng, nàng vẫn mang theo đồ đạc tới Càn Nguyên Cung.
So với Thủy Hoàn Cung hoa đoàn cẩm thốc lãng mạn của Lưu Vân Bạch, Càn Nguyên Cung Triệu Húc ở thoạt nhìn nhiều quy củ hơn.
Cung nữ Càn Nguyên Cung dẫn nàng vào cửa, mới đi qua hoa viên, liền gặp Triệu Húc mang theo người định ra ngoài.
"Nô tỳ gặp qua điện hạ."
"Nô tỳ gặp qua điện hạ."
Vân Trân và cung nữ kia khom lưng hành lễ với Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu, định nâng bước rời đi.
Thời điểm đi qua bên cạnh Vân Trân, hắn đột nhiên dừng lại..