Lưu Vân Bạch nói xong, nhìn Bạch Tà bên cạnh.
Bạch Tà vuốt râu, cười nói: "Đương nhiên.
Nghe nói nàng ấy y độc song tuyệt, một đôi tay, có thể khiến người chết sống lại, hóa xương trắng thành thịt.
Lão phu sớm đã muốn lĩnh giáo."
Dứt lời, ánh mắt Bạch Tà lóe lên một tia ngoan độc.
Khiến người chết sống lại, hóa xương trắng thành thịt.
Triệu Húc nhíu mày.
Trong thiên hạ này, người y độc song tuyệt không nhiều lắm.
Nếu Trân Nhi còn sống, không biết so sánh với người trước mặt như thế nào?
Nghĩ đến đây, tâm trạng hắn liền trở nên ảm đạm.
...!
"Nham Nhai sơn trang ngươi mời người trong thiên hạ tới, vì sao chỉ có U Minh giáo ta là không thể?" Hữu hộ pháp nói, "Hay là Mộ Dung lão đầu ngươi chột dạ? Sợ người của U Minh giáo ta tới đây, vạch trần lời nói dối với ngươi?"
Hữu hộ pháp nói xong, mọi người lại nhìn Mộ Dung Hoành.
Hình như trước khi người U Minh giáo xuất hiện, Mộ Dung Hoành nói lời đồn trên giang hồ, chuyện bản đồ bảo tàng của Thương Vương ở Nham Nhai sơn trang là giả đúng không?
"Đây là sự thật, nói dối chỗ nào?" Sắc mặt Mộ Dung Hoành không hề thay đổi, "Hôm nay Mộ Dung gia ta mời chư vị tới Nham Nhai sơn trang chính là muốn nói cho rõ ràng.
Gần đây trên giang hồ đồn, nói bản đồ bảo tàng của Thương Vương hai trăm năm trước ở Nham Nhai sơn trang, nhưng đó chỉ là lời đồn.
Nham Nhai sơn trang ta căn bản không có bản đồ gì cả!"
"Bản đồ bảo tàng của Thương Vương sao lại không ở Nham Nhai sơn trang?"
"Không có lửa thì làm sao có khói! Nếu không có, vì sao lại có lời đồn như vậy?"
"Mộ Dung trang chủ chỉ nói bằng lời, làm sao chúng ta tin được?"
"Đúng thế! Chúng ta từ phương Nam xa xôi chạy tới chính là vì bản đồ bảo tàng!"
Nhất thời, người xung quanh bắt đầu làm khó dễ.
"Phụ thân ta đã nói không có, bản đồ bảo tàng thật sự không ở Nham Nhai sơn trang ta!" Mộ Dung Trường Phong đứng ra, nói, "Còn về lời đồn làm sao mà có, chúng ta cũng không biết.
Có lẽ, là kẻ thù của Nham Nhai sơn trang cố tung tin đồn để hãm hại Nham Nhai sơn trang ta!"
"Nói miệng không bằng chứng? Bảo chúng ta làm sao tin đây?" Có người lớn tiếng.
"Đúng vậy đúng vậy!"
Lập tức có người phụ họa.
...!
Vân Trân nhìn đám người đối diện nháo nhào.
Bản đồ bảo tàng của Thương Vương thật sự không ở Nham Nhai sơn trang, hay là Nham Nhai sơn trang đang nói dối?
Trước đó, người của U Minh giáo đã lục soát trên dưới Nham Nha sơn trang.
Nếu không phải không có thu hoạch gì, hôm nay bọn họ cũng không xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ, lời phụ tử Mộ Dung Hoành nói là thật?
"A Húc, chuyện này đệ thấy thế nào?"
Cách đó không xa, Lưu Vân Bạch hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc nhàn nhạt bốn chữ: "An tĩnh xem biến."
...!
"Cô nương?" Tiểu Thu nhìn Vân Trân.
"Quan sát trước rồi tính." Vân Trân nói
Rốt cuộc là thật sự ủy khuất hay giả thiện lương, chân tướng rất nhanh sẽ bại lộ."
...!
"Ha ha ha..." Đúng lúc này, hiện trường bỗng vang lên tiếng cười âm trầm.
Người cười kia không thấy đâu, giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Đám người đang khắc khẩu lập tức dừng lại.
"Ai?"
"Ai đang giả thần giả quỷ?"
"Ra đây!"
Có người hét lớn.
"Ha ha ha...!Là gia gia ngươi..." Lúc này, tiếng cười kia thay đổi, càng thêm quỷ dị, "Mộ Dung Hoành, tên ngụy quân tử nhà ngươi! Rõ ràng bản đồ bảo tàng của Thương Vương ở trên người nữ nhi bảo bối của ngươi, ngươi thế mà nói không biết...!Ha ha ha..."
Âm thanh quỷ dị kia vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía nữ nhi của Mộ Dung Hoành - Mộ Dung Nghiên Tử.
Mộ Dung Nghiên Tử bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch..