Người dân trong trấn nghe xong, đều không tin.
Bọn họ nói chỉ tin vào thứ mình thấy.
Quỷ đại phu kia tuy rằng đeo mặt nạ ma quỷ, nhưng tâm địa lại rất tốt, cứu người dân trong trấn.
Quỷ đại phu cứu bọn họ, bọn họ chỉ biết như vậy.
Người giang hồ kia nghe xong, còn muốn nói tiếp, trực tiếp bị thôn dân phẫn nộ đuổi đi.
Không bao lâu, có người của U Minh giáo tới trấn Nghênh Phong, thiết lập điểm liên lạc bí mật ở đó.
...!
Kẽo kẹt.
Tiểu Thư bưng chén thuốc vào.
"Vân cô nương, nên uống thuốc rồi." Tiểu Thư đứng cạnh bàn, nhìn người đứng trước cửa sổ.
Vân Trân nghe tiếng, chậm rãi quay đầu.
Nàng gật đầu với Tiểu Thư: "Ngươi ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Tiểu Thu hành lễ, lui xuống.
Vân Trân vừa ngồi xuống bàn, liền nghe phía sau có tiếng vạt áo tung bay, theo đó, một nam nhân mặc áo gấm màu đen đi tới bên cạnh.
Vân Trân không quay đầu, mà bưng chén thuốc, một hơi uống cạn.
"Trấn Nghênh Phong đã thành lập cứ điểm liên lạc mới."
Chờ nàng uống thuốc xong, nam nhân bên cạnh nói.
Vân Trân nghe đến đây, mới quay đầu nhìn hắn.
Thời gian nửa năm ngắn ngủi, thiếu niên của ngày xưa đã trở thành một nam nhân thành thục, đồng thời cũng khiến người ta càng thêm kính sợ.
"Chuyện này, ngươi không cần nói với ta, giáo chủ." Vân Trân nói.
Không sai, chính là giáo chủ.
Nửa năm trước, tả hữu hộ pháp của U Minh giáo tạo phản, muốn nhân lúc căn cơ của hắn chưa ổn định, diệt trừ hắn.
Nhưng bọn họ lại xem nhẹ thực lực của người trước mặt, ngược lại bị hắn lợi dụng, dựa thế thu hồi quyền lực trong tay tả hữu hộ pháp.
Tả hữu hộ pháp thất bại bỏ trốn, trở thành đối tượng truy bắt của U Minh giáo.
Mà người trước mặt nàng cũng mượn cơ hội đó tiến hành tẩy rửa trong giáo một phen.
Một tháng trước, hắn từ thiếu chủ của U Minh giáo trở thành giáo chủ.
Cũng từ đó về sau, Vân Trân dù ở nơi có người hay không người đều không còn gọi hắn là Niên Sanh nữa.
Dù sao người trước mặt đã không còn là Niên Sanh ở Thượng Thanh biệt trang, giống như nàng cũng không còn là nha hoàn Trân Nhi của Ninh Vương phủ.
Thời gian nửa năm, bọn họ một người biến thành giáo chủ Lệ Vô Ngân tàn nhẫn độc ác, thiết diện vô tình, một người biến thành Quỷ đại phu của U Minh thần giáo, hỉ nộ vô thường, khó lường thần bí.
...!
"Thám tử mới đưa tin về." Lệ Vô Ngân nói, "Bản đồ bảo tàng của Thương Vương biến mất hai trăm năm gần đây xuất hiện trên giang hồ."
"Bảo tàng của Thương Vương?" Vân Trân nhìn hắn.
"Thương Vương là hoàng đế cuối cùng của tiền triều." Lệ Vô Ngân giải thích, "Khi ông ta còn tại vị, hoang dâm vô độ, cướp bóc tài phú hưởng không hết.
Nhưng khi tổ tiên của Vân Hán Quốc dẫn binh đánh vào hoàng thành, mở bảo khố của ông ta ra, bên trong lại trống trơn.
Nghe nói, từ sớm Thương Vương đã lường trước sẽ có một ngày như vậy, cho nên ông ta bí mật xây dựng địa cung, giấu tất cả tài phú của mình trong đó..."
Nơi đó, cất giấu tài phú người đời không thể tưởng tượng được.
Sau khi Thương Vương chết, tâm phúc mai táng ông ta ở địa cung, đồng thời cho ông ta uống thuốc khởi tử hồi sinh, sau đó mang theo bản đồ chạy ra khỏi kinh thành, che giấu tung tích.
Nghe nói, hai trăm năm sau, hậu nhân của tâm phúc Thương Vương sẽ mang bản đồ bảo tàng đi mở cửa địa cung, đánh thức quân chủ ngủ say của họ.
Khi quân chủ ngủ say trăm năm tỉnh lại, ông ta sẽ lợi dụng bảo tàng giống trong địa cung, dẫn dắt bọn họ đoạt lại vinh quang cùng tôn vinh từng có.
....